Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 337: Banh Ngai Cuu

Chuong 337: Banh Ngai CuuChuong 337: Banh Ngai Cuu
Cuộc sống của gia đình On Noãn lại trở về như bình thường.
Chỉ là gần đây hai người Quách Thiến Ni thường xuyên tìm cớ chạy đến nhà bọn họ, không có chuyện cũng tìm chuyện để nói, thật sự có chút phiền.
Thấy không, sáng sớm Quách Thiến Ni lại tới nữa.
Ôn Noãn đang vò rau ngải cứu ở trong rổ, rau ngải cứu này là Ôn Nhiên hái ở ngoài ruộng trở về.
Sau khi phơi khô, dùng rổ lặp đi lặp lại xoa vò, xoa vò thật mạnh là có thể dựa vào khe hở của rổ vò nát rau ngải cứu, giữ lại sợi ngải cứu màu trắng.
Những sợi ngải cứu này trộn với bột nếp, có thể làm thành bánh ngải cứu, bên trong bỏ chút hạt mè và đậu phộng xay, ăn rất ngon.
Quách Thiến Ni thấy Ôn Noãn chế biến mấy thứ cỏ dại ở ngoài ruộng này, hỏi: "Noãn tỷ nhi, muội làm mấy thứ cỏ dại ngoài ruộng này làm gì vậy?"
Ngày hôm qua nàng ta chuẩn bị một đống tiền đồng đi tim Ôn Nhiên, cô bé lại nói bây giờ nó đã biết một lượng bạc tương đương một ngàn đồng tiền rồi, trả lời một vấn đề phải tra một lượng bạc!
Làm nàng ta tức chết, hôm nay nàng ta quyết định tìm Ôn Noãn tìm hiểu.
Ôn Noãn: "Làm món ăn."
Trong mắt Quách Thiến Ni hiện lên tia ghét bỏ, giọng điệu lại không để lộ ra ngoài: "Ăn rất ngon sao? Muội có lấy mấy thứ này cho Thập Thất ăn không?”
"Không có." Hôm nay mới làm lần đầu tiên.
Quách Thiến Ni lộ ra vẻ mặt đã hiểu, người có thân phận như vậy sao có thể ăn cỏ dại.
"Ngày thường các muội nấu món gì cho Thập Thất công tử? Hắn có đến trong nhà ăn cơm không?"
Ôn Noãn buông rổ xuống, nghiêm túc nhìn Quách Thiến Ni, cố ý xuyên tạc nói: "Dai đường tẩu, tẩu tìm hiểu một nam nhân bên ngoài là muốn làm gì? Tẩu là phụ nữ đã có chồng, chỉ sợ huynh ấy sẽ chướng mắt tẩu! Tôi khuyên đại tẩu không có việc gì cũng đừng đến nhà của tôi tìm hiểu công tử này, công tử nọ! Tẩu sớm ba chiều bốn như vậy, đại đường ca của tôi có biết không?"
Quách Thiến Ni đỏ mặt, nha đầu này xem nàng ta thành người nào vậy?
Nếu lời này truyền ra ngoài, vậy không phải nàng ta trở thành nữ tử lả lơi ong bướm hay sao?
Nàng ta còn làm người được sao?
Quách Thiến Ni ném xuống một câu nàng ta chỉ tìm hiểu giúp người khác, sau đó tức giận vội vàng rời đi!
Sau đó cũng không dám đến tìm Ôn Noãn nữa!
Sau cùng vẫn là bỏ ra hai mươi lượng bạc để hỏi được mấy tin tức râu ria từ chỗ Ôn Nhiên.
Đi chùa Đại Phật giúp đỡ Thường phu nhân, quen biết gia đình tri phủ.
Thập Thất ca và Phong đại ca chỉ nuốt trôi đồ ăn nhà bọn họ, nếu không sẽ đói chết, tỷ tỷ lại không muốn nấu cơm, cho nên đưa rất nhiều đồ vật.
Ninh công tử, Âu Dương công tử đều là tới ăn cơm ké, không cho bạc, còn ăn rất nhiều!...
Quách Thiến Ni lại cảm thấy hỏi cũng như không!
Lúc Nạp Lan Cẩn Niên đến đây, Ôn Noãn đã hấp chín bánh ngải cứu. Từng chiếc bánh màu xanh sam được đặt trên lá cuối tây, vô cùng đáng yêu.
"Đây là cái gì?" Nạp Lan Cẩn Niên hỏi.
"Bánh ngải cứu, nếm thử đi, cái này có vị mặn."
Nạp Lan Cẩn Niên cầm lấy, cắn một ngụm.
Có một mùi mùi hương đặc biệt, hòa lẫn với mùi thơm của đậu phộng và hạt mè, mêm mại, rất ngon.
Lúc này Phong Niệm Trân cũng chạy vào: "Bánh gì, tôi cũng muốn ăn!"
Vì thế hai người ăn một hơi hết sạch một lồng hấp mười mấy chiếc bánh ngải cứu.
Ôn Noãn chỉ là đi pha một bình trà cho bọn họ, trở về thì phát hiện bọn họ đã ăn sạch!
Nàng có loại cảm giác không tốt!
Ôn Nhiên nằm mơ cũng ngóng trông được ăn bánh ngải cứu đói
Lúc này, Ôn Nhiên cõng cái sọt vui mừng chạy về nhà: "Tỷ tỷ, đã hấp chín bánh ngải cứu chưa?"
Hôm nay cô bé đã đi rất xa, lại hái được nửa sọt ngải cứu.
Ôn Noãn nhìn lồng hấp rỗng tuếch. Lại nhìn Nạp Lan Cẩn Niên và Phong Niệm Trần.
"Nấu chín rồi, nhưng mà bọn họ ăn hết rồi!"
Ôn Nhiên nhìn lồng hấp trống trơn, òa khóc một tiếng: "Muội ở ngoài ruộng hái rau ngải cứu mấy ngày, phơi nắng mấy ngày, lại xay gạo nếp nửa ngày mới làm được một lồng hấp bánh ngải cứu! Vậy mà các huynh lại ăn hết rôi! Cũng không chừa lại cho muội một cái!"
Thật quá đáng!
Mỗi năm đến mùa đông cô bé đều nhìn người khác ăn, rất thơm, chảy cả nước miếng!
Nhưng mà trong nhà không có bạc mua gạo nếp, cô bé chỉ có thể đứng nhìn!
Cô bé đã mong ngóng nhiều năm như vậy!
Cuối cùng năm nay cũng ngóng trông được rồi, rau ngải cứu ở ngoài ruộng vừa mọc lên là cô bé lập tức hái về nhà!
Vất vả lắm mới đủ làm một nồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận