Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 34: Tac Dung Khac Cua May Tim

Chuong 34: Tac Dung Khac Cua May TimChuong 34: Tac Dung Khac Cua May Tim
Nghe được lời nói của On Noãn, hai người họ lúc này đều cảm thấy có thể Ôn Noãn đã từng đến nơi tiên nhân sinh sống, nhìn thấy rất nhiều năng lực mà chỉ thần tiên mới hiểu được.
Lần trước khi Noãn nhi vừa qua 11 tuổi không lâu, lại nhảy sông rơi xuống nước, thiếu chút nữa mất mạng, đây là lần nguy hiểm nhất, gần như phải tắt thở!
Hiện tại Noãn nhi càng ngày càng khỏe, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà cả người trông đã tràn đầy sức sống hơn.
Chẳng lẽ hòa thượng kia nói là thật sự?
"Bà nội, ngày mai bà thử xem sẽ biết lời cháu nói là đúng. Hiện tại thóc trên đồng đã chín, cháu đoán chừng hai ngày nay nhân lúc thời tiết tốt thì mọi người bắt đầu thu hoạch vụ thu. Khi thu hoạch vụ thu, mọi người đều phải ăn cơm no mới có sức lực làm việc. Chúng ta nhân cơ hội này bán ốc nước ngọt xào ở trong thôn, hương vị cay ngon miệng, ăn kèm với cơm, hơn nữa nó cũng là thịt, hai văn tiên một chén lớn rất rẻ, mọi người bận rộn trên mặt đất nửa ngày, mệt chết mệt sống, nhất định sẽ mua! Chúng ta không chỉ đi khắp ngõ hẻm bán, còn bày bán ở trấn trên, thứ này trong sông có rất nhiều, ngoài việc bỏ ra chút gia vị thì còn lại chính là thuần lợi nhuận, hết một vụ mùa tuyệt đối có thể kiếm được mấy lượng bạc!" Ôn Noãn nói ra suy nghĩ của chính mình.
Vương thị suy nghĩ cũng cảm thấy Ôn Noãn nói có đạo lý: Nếu thật sự có thể ăn thì thật sự sẽ có người mua.
Hiện tại một quả trứng gà cũng phải mất một văn tiên, một chén thịt to cũng chỉ hai văn, có lời như vậy nhất định sẽ có người mual
Mau chốt là mùa vụ bận rộn mọi người đều mệt mỏi, không muốn nấu cơm, cần ăn no mới có thể làm việc, chỉ tốn hai văn, cũng không cần tự mình làm. Chắc chắn sẽ có người mua nó.
Nhà mẹ đẻ Vương thị trước kia cũng mở cửa hàng mì, sau khi bà ấy suy nghĩ thông suốt, giải quyết dứt khoát: "Được, buổi chiều bà liền đi trấn trên mua gia vị, sau đó sáng mai làm một ít ốc nước ngọt xào cho nhà mình nếm thử, nếu như ăn xong không có vấn đề, vậy ngày mai chúng ta liền xuống sông mò ốc nước ngọt. Vừa lúc mấy người cha cháu hôm nay cũng làm xong việc, cả nhà chúng ta đều xuống sông mò ốc nước ngọt, ngày kia trấn trên có phiên chợ, chúng ta đi trấn trên bày quán!"
"Được ạ!" Ôn Noãn thấy thuyết phục Vương thị dễ dàng như vậy cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng bán ốc nước ngọt cũng không phải là giải pháp lâu dài, roi sẽ có người nghĩ ra cách làm món này, nàng còn phải đi trấn trên tìm hiểu con đường làm giàu.
Buổi chiều Ôn Noãn ngủ trưa một giấc, dù sao thân thể của nàng vẫn còn quá yếu, bận việc nửa ngày đã cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi Ôn Noãn tỉnh lại, phát hiện trong nhà chỉ có một mình nàng.
Nhìn sắc trời đã gần chạng vạng, nàng đi tới lu nước xách nửa thùng nước bắt đầu tưới rau.
Những chiếc thùng ở cổ đại đều là thùng gõ, làm bằng gỗ dày, rất nặng, mỗi lần nàng chỉ khiêng được nửa thùng do thân thể yếu ớt.
Sau khi tưới xong vài luống rau trong sân, nàng cảm thấy kiệt sức.
Ôn Noãn trực tiếp ngồi xuống trên ghế lùn bên cạnh luống rau, nhìn đám rau mới nhú, trong lòng thầm nghĩ, giá như chúng có thể lớn thật nhanh thì tốt rồi.
Rau trong nhà hôm nay đã ăn hết, rau vừa trồng còn chưa lớn. Bây giờ muốn ăn rau thì phải lên núi đào rau rừng mỗi ngày.
Đúng lúc này, lòng bàn tay Ôn Noãn nóng lên, mây tía lại xuất hiện.
Ôn Noãn: "??" Nàng nghĩ đến tình huống lần đầu tiên mây tia đột nhiên xuất hiện, là giúp chính mình trị liệu thân thể, lần này là nàng mới vừa nghĩ rau xanh có thể lớn nhanh, nó liền xuất hiện, chẳng lẽ.
Trái tim Ôn Noãn nhảy dựng lên, nàng đem bàn tay đặt trên một cây non vừa mới nảy mầm, chỉ có hai mảnh lá mầm.
Mây tía chậm rãi tràn ra bàn tay Ôn Noãn, sau đó lan tràn khắp luống đất trồng rau.
Mây tía nhợt nhạt quanh quẩn trên mặt đất một lúc, sau đó biến mất không thấy.
Mây tía còn nhiều hơn mây tía dùng để điều trị thân thể.
Lúc này, bằng mắt thường có thể nhìn thấy cây rau mầm chỉ có hai lá mầm giống như hiệu quả máy truyền tin trên TV, mọc ra lá cây, một mảnh, hai mảnh lá cây càng lúc càng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận