Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 351: Noan Nhi, Con Có Cách Sao?

Chương 351: Noan Nhi, Con Có Cách Sao?Chương 351: Noan Nhi, Con Có Cách Sao?
Diệp thị có chút không tin.
Lôi thị ở nơi nào đó đang khóc lóc tới mức nước miếng, nước mũi đều rơi vào chén cháo!
"Có lẽ sẽ không, Lôi thị... Cũng không đến mức đó đâu! Cho dù thế nào thì chúng ta vẫn phải gom góp bạc! Hai huynh đệ có người mẹ và nhà ngoại như vậy thì rất thảm! Nếu như bị người của sòng bạc bắt thì chuyện gì cũng đều có thể xảy ra."
Diệp thị chỉ có một đứa con trai và một đứa con gái, bà ấy có tính tình hiền lành, còn Lôi thị là một người không quan tâm đến chuyện gì, nếu không phải bởi vì cho con bú thì sẽ được ăn ngon, có lẽ trước kia bà ta cũng sẽ không cho con bul
Bà ấy thấy thương hai đứa nhỏ nên xem hai đứa con trai của chú em như con trai của mình.
Đồ mà con của bà có thì Cảnh Chí và Cảnh Hoan cũng nhất định sẽ có.
"Cháu cũng chỉ đoán thôi, cho dù thế nào thì cũng phải cứu người ra trước rồi sẽ biết."
"Đúng, đúng, đúng, cứu người quan trọng hơn!"
Ôn Gia Thụy đã chuẩn bị xong xe ngựa, Ngô thị cầm túi tiền đi ra, bà ấy ở trong phòng bếp ướp dưa muối, vừa nghe nói chuyện này đã chạy về trong phòng lấy bạc, tạp de cũng chưa kịp cởi: "Mẹ đi qua đó xem sao!"
Ôn Noãn ngăn lại: "Mẹ, mẹ ở nhà đi! Con đi là được rồi, yên tâm, sẽ không có việc gì đâu."
Ôn Gia Thụy cũng nói: "Noãn nhi đi qua được rồi, chắc chắn sẽ cứu được Cảnh Chí cùng Cảnh Hoan trở về, bà cứ ở nhà chăm sóc cho mấy đứa nhỏ đi."
Vương thị kéo Ngô thị lại: "Con đi cũng không giúp được gì, những gì họ cần chính là bạc, mà bạc cũng đã có đủ rồi, đi nhiều người cũng chỉ khiến xe ngựa kéo chậm thôi!"
Ngô thị nghe xong lời này cũng không đi theo nữa, chỉ ở nhà đợi trong bất an.
Ôn Noãn đi trước, không biết nghĩ đến cái gì mà cũng kêu Đại Hôi đi lên xe ngựa cùng.
Ôn Noãn nói với Tiểu Bạch còn đang lăn lộn: "Trong mười ngày ngươi không giảm được bớt một cân thịt nào thì không được ăn cơm!"
Tiểu Bạch: "..."
Là ai đã nuôi nó mập như vậy?
Nó muốn tuyệt giao với kẻ đói
Tiểu Hắc bay lên trời, nó cũng bay theo hướng xe ngựa.
Tiểu Bạch nhìn thấy Ôn Noãn vứt bỏ mình, nó nghiêng đầu tự hỏi nhân sinh.
Khi Ôn Noãn đến nhà họ Ngô thì đã nghe tiếng khóc của Lôi thị đến tận mấy cái phố cũng nghe thấy.
Trương thị cùng ông Ngô không có ở nhà, hai người dẫn đại biểu ca cùng đại biểu tỷ ra ngoài tìm hai huynh đệ Cảnh Chí và Cảnh Hoan, xem có tìm được không.
Ôn Noãn cùng lười liếc nhìn Lôi thị một cái.
Ôn Gia Thụy đem ngựa cùng xe ngựa sắp xếp tốt, ông nhân tiện nói: "Cha đi tìm xung quanh xem có thể tìm được không."
Ôn Noãn kéo ông lại: "Cha đợi một chút rồi hãy đi tìm, cứ đi tìm lung tung khắp nơi như ruồi bọ không đầu như thế thì cũng không tìm được".
Ôn Gia Thụy nghe xong lời này nhìn về phía Ôn Noãn: "Noãn nhi. con có cách nào à?"
Lôi thị nghe xong lời này cũng ngừng khóc nhìn về phía Ôn Noãn. Ôn Noãn: "Chỉ là xem có manh mối nào không rồi dựa vào manh mối đi tìm."
Nàng hỏi Diệp thị: "Đại cữu nương, tờ giấy kia đâu rồi ạ?"
Diệp thị vội lấy tờ giấy ra đưa cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn nhìn thoáng qua, chữ trên giấy rất xấu, vả lại còn viết sai vài chữ.
"Người ở thôn kế bên có bao nhiêu người biết viết chữ?"
Diệp thị: "Cũng không có bao nhiêu người, hiện tại đa số những người biết chữ đều đi học ở học đường, còn có mấy thôn trưởng, Lôi Tiểu Đông cũng từng đi học vài ngày."
Lôi Tiểu Đông chính là đệ đệ của Lôi thị.
Lôi thị nghe xong lời này thì ánh mắt cũng loe lên, bà ta lau nước mắt nói: "Đệ đệ của ta chỉ mới đi học được mấy ngày, còn chưa biết được mấy chữ thì làm sao có thể biết viết chữ!"
Trong lòng Ôn Noãn càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Nàng nói với Diệp thị: "Đại cữu nương, đại cữu nương lấy giùm cháu hai bộ quần áo mà biểu ca và biểu đệ đã mặc qua đưa cho cháu, hoặc chiếc khăn mà cả hai thường dùng cũng được."
Diệp thị không chút suy nghĩ đã chạy vào trong nhà lay.
Lội thi ngạc nhiên: "Noãn nhi, cháu muốn quần áo cùng khăn của Cảnh Chí và Cảnh Hoan để làm gì?"
Ôn Noãn nhìn bà ta cười như không cười: "Tất nhiên là để tìm người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận