Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 352: Một Đám Lưu Manh

Chương 352: Một Đám Lưu ManhChương 352: Một Đám Lưu Manh
Diệp thi nhanh chóng lấy ra hai bộ quần áo cùng hai cái khăn ra.
Quần áo cả nhà thay ra tối qua cũng may sáng nay chưa kịp giặt.
Ôn Noãn nhận lấy đưa cho Đại Hôi ngửi: "Đại Hôi, nhớ kỹ mùi này?"
Đại Hôi gật đầu.
Ôn Noãn nhìn về phía Ôn Gia Thụy: "Cha, bây giờ chúng ta đi tìm người!"
Mắt Ôn Gia Thụy sáng lên, Noãn nhi quá thông minh, cách như vậy cũng có thể nghĩ ral
Ông nhớ rõ trước kia trên sách có nói mũi của chó rất nhạy, có tiểu hài tử của một nhà mất tích, người lớn đã mang con chó nuôi trong nhà đi tìm ra được!
Ôn Gia Thụy vác cái cuốc ở góc tường lên trên vai: "Đi"
Ông muốn nhìn xem cái tên khốn nào dám làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy!
Diệp thị cũng vội vớ lấy một cái cuốc đuổi theo.
Ôn Noãn thì không mang theo gì, nàng chỉ mang theo bộ quần áo ngồi trên lưng con sói, dẫn đường cho Đại Hôi.
Lôi thị nhìn thấy ba người đầy khí thế bước đi, trong lòng bà ta hoảng sợ.
Cái con chó kia sẽ không thật sự tìm được Cảnh Chí cùng Cảnh Hoan chứ!
Còn hai trăm lượng bạc nợ chỗ đánh bạc thì làm sao bây giờ?
Còn mấy người kia nữa, bà ta đã đồng ý với họ sau khi chuyện này thành công sẽ cho bọn họ bạc!
Lôi thị gấp đến mức xoay quanh ở trong nhà.
Đại Hôi mang theo Ôn Noãn chạy về hướng núi.
Cổ đại có rất nhiều nơi chưa khai phá, cái gì cũng không nhiều nhưng nhiều núi.
Hơn nữa người xưa chú trọng việc dựa núi ăn núi, gan nước nhờ nước, nên luôn tìm một số nơi gần sông núi để ở.
Cho nên có rất nhiều thôn hoặc bên cạnh thôn đều có núi.
Đại Hôi chở Ôn Noãn trên lưng chạy một đường lên núi.
Ôn Gia Thụy cùng Diệp thị cũng đuổi theo phía sau.
Nửa đường còn gặp đám người Trương thị và ông Ngô cũng leo lên núi tìm người một lần nhưng không thấy.
Mọi người nghe bọn họ đi vào núi tìm người, cũng đi vào núi theo.
Diệp thị cũng không cảnh cáo hai đứa nhỏ không được vào núi.
Cả hai cũng đã lớn rồi, một đứa mười bốn một đứa mười ba, cũng đã đến lúc phải trải qua vài chuyện để học hỏi một chút, nhìn thấy một chút thì sau này trưởng thành mới không hoảng sợ, cũng sẽ biết được nên xử lý thế nào.
Cứ nhìn Noãn nhi đi, chỉ mới mười một tuổi mà đã bình tĩnh như thế nào!
Trên trời, Tiểu Hắc không ngừng bay quanh một chỗ.
Đại Hôi chạy được một đoạn lại quay đầu chờ người phía sau một chút, nó rất hiểu chuyện, không hề nóng nảy.
Ôn Noãn xoa đầu của nó: "Ngươi làm tốt lắm, trở về sẽ cho ngươi ăn ngon!"
Đại Hôi lắc đuôi vui mừng! Tiếp tục chạy về phía trước.
Không bao lâu, tốc độ của Đại Hôi đã chậm lại.
Nó đứng trên sườn núi, nhìn thấy một cái miệng hang núi.
Nơi đó có mấy người đang vây quanh một đống lửa để nướng gà.
"Tiểu Đông, đến lúc đó cậu thật sự chia cho chúng tôi mỗi người mười lượng bạc chứ?"
“Thật, ngọc trai còn chưa chân thật được như vậy!"
"Nhà chồng của tỷ tỷ cậu thật sự có ba trăm lượng?"
"Nhà chồng của tỷ tỷ tôi không có, nhưng nhà của muội muội bên chồng của tỷ tỷ tôi thì có! Nghe tỷ tỷ tôi nói, người em chồng kia của tỷ ấy không biết vì sao lại phát tài! Có một căn nhà ở rất lớn, hơn nữa vào lúc mừng nhà mới còn có nhiều quý nhân đến tặng rất nhiều lễ vật vô giá, cái gì mà vàng bạc châu báu, san hô mã não, lụa satanh, sơn hào hải vị, cái gì cần có đều có, nghe nói còn có cả giường bằng ngọc!"
Mấy người kia nghe xong thì mắt đều phát sáng!
"Giường làm bằng ngọc! Vậy chắc tốn không ít bạc?"
"Có lẽ cũng phải mấy chục vạn lượng!"
“Uây!"
"Đúng là ngủ trên bạc!"
Đám người đó nhìn hắn ta đầy ghen tị: "Tiểu Đông, tỷ tỷ của cậu thương cậu như vậy, mà tỷ của cậu còn có người thân giàu có như thế. . sau này cậu giàu to rồi!"
"Giàu cái rắm! Nhà chồng của tỷ tôi rất keo kiệt! Cả nhà của em gái chồng tỷ ấy thì còn keo kiệt hơn!" Lôi Tiểu Đông nói xấu nhà họ Ôn cùng nhà họ Ngô.
"Tiểu Đông, cậu nói xem có cơ hội nào để lấy được đồ gì từ nhà đó không?"
"Tôi không được! Mấy người tự mình nghĩ cách đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận