Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 364: Khuê Nữ Đáng Thương

Chương 364: Khuê Nữ Đáng ThươngChương 364: Khuê Nữ Đáng Thương
Ngô Khải Nghiệp nghe thấy giọng nói thì ngừng lại.
Từ Ôn Gia thôn chạy đến trấn trên, ông đã chạy hơn hai mươi kml
Trên đường trừ bỏ từ ôm Ôn Gia Mỹ đổi thành cõng nàng, thì ông cũng không dám chậm trễ một bước!
Chỉ muốn đi nhanh hơn!
Ông thở hổn hển như trâu, khi hô hấp đều cảm thấy đau ngực!
"Noãn... nhị! Đi... Y y quán.”
"Nhị cữu đừng nói chuyện, cháu đã biết!" Ôn Noãn đã thấy Ôn Gia Mỹ người đầy máu.
Cứu người quan trọng!
Nàng vừa nắm tay tiểu cô vừa rót mây tía vào thân thể của tiểu cô.
Ôn Gia Thuy chạy xuống, ông thấy Ngô Khải Nghiệp gần như hết sức lực, vội nói: "Cho tôi!"
Ngô Khải Nghiệp cũng không khách sáo, ông quá mệt mỏi, chạy không nổi.
Ôn Gia Thuy trực tiếp bế Ôn Gia Mỹ lên.
Ngô thị lúc này cũng chạy xuống, thấy trên lưng Ngô Khải Nghiệp đều là máu, sắc mặt tiểu cô trắng bệch, hơi thở thoi thóp, sợ tới mức tay run rẩy.
Ôn Gia Thuy muốn ôm muội muội đi y quán, Ôn Noãn nói: "Không cần đi y quán, con có thể trị liệu cho tiểu cô, cha, cha ôm tiểu cô lên xe ngựa đi".
Ôn Gia Thuy nhanh chóng cõng Ôn Gia Mỹ lên xe ngựa, sau đó Ôn Noãn cũng chui vào xe ngựa.
"Cha, cha đi lấy thuốc đi!" Tiếp theo Ôn Noãn nói ra một cái phương thuốc.
Ôn Thuần nhớ kỹ từng chữ: "Để huynh đi!"
Nói xong liền chạy ra ngoài.
Ôn Noãn ở trong xe ngựa châm cứu cho Ôn Gia Mỹ.
Người một nhà đứng bên ngoài xe ngựa lo lắng sốt ruột.
Vương thị cực kỳ lo lắng sốt ruột.
Đứa bé sẽ không mất chứ?
Vậy về sau khuê nữ của bà ấy phải làm sao bây giờ?
Sao mệnh của khuê nữ bà ấy khổ như vậy chứ.
Ôn Hậu giúp Ngô Khải Nghiệp vỗ lưng, làm ông ấy nhanh hết thở dốc.
Ôn Lạc ngồi xổm xuống, đôi tay ấn hai chân của Ngô Khải Nghiệp, giúp ông ấy buông lỏng cơ bắp. Tam tỷ nói chạy xong phải ấn cơ bắp một chút, như vậy sẽ không nhức mỏi.
Ôn Nhu và Ôn Hinh đứng bên ngoài xe ngựa: "Noãn nhi, cần giúp đỡ không?"
"Không cần. Cha, chúng ta về nhà trước đi? Mẫu thân, người và những người khác thuê xe bò về nhé."
"Được."
Ôn Gia Thụy lập tức lên xe ngựa, đánh xe ngựa rời đi.
Rất nhanh Ôn Thuần đã chạy về tới.
Lúc này Ngô Khải Nghiệp cũng khá hơn rất nhiều, mọi người vội vàng đi đến cổng trấn ngồi xe bò.
Trên xe bò, Ngô thị hỏi nhị ca của mình là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngô Khải Nghiệp nhìn thoáng qua mấy đứa nhỏ Ôn Nhu, đắn đo một hồi rồi giải thích mọi chuyện một lần, chỉ nói thấy Hà Hoán Hồng ngồi trên người Ôn Gia Mỹ và đánh bà, không có nói những chuyện khác.
Vương thị tức giận đến cả người run lên!
Thật sự là khinh người quá đáng!
Sau khi về đến nhà, ở trên đường Ôn Noãn đã dùng mây tía giúp Ôn Gia Mỹ điều dưỡng cơ thể, lại châm cứu cầm máu giúp bà.
Ôn Gia Thụy ôm bà về phòng rồi vội vàng chạy đi nấu nước.
Sau đó Ôn Noãn giúp lau khô cơ thể và thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ khác giúp tiểu cô.
Lúc này đám người Ngô thị cũng trở lại.
Ôn Gia Thụy nghe nói là Hà Hoán Hồng làm chuyện này, ông trực tiếp chạy ra ngoài.
Ngô Khải Nghiệp lo sợ ông đang giận dữ sẽ làm ra chuyện gì đó, vội vàng đuổi theo sau.
Ôn Gia Mỹ đã tỉnh lại, bụng cũng không đau nữa, bà nắm bàn tay của Ôn Noãn, hỏi: 'Noãn nhi, đứa bé của tiểu cô...
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ôn Noãn.
Ôn Noãn cũng không biết phải an ủi bà như thế nào, chỉ là lắc đầu.
Ôn Gia Mỹ buông bàn tay nắm lấy tay của Ôn Noãn ra.
Ôn Noãn kéo tay của Ôn Gia Mỹ: "Tiểu cô đừng đau lòng, chuyện đứa bé là duyên phận, hoặc là nó cũng cảm thấy không hợp đi vào thế giới này!"
Ôn Gia Mỹ rơi nước mắt, còn là càng khóc càng dữ.
Có lẽ bà là trời sinh không có duyên phận với con cái!
Vương thị lau nước mắt: 'Khuê nữ đáng thương của tôi."
Lúc này Ngô thị đã nấu thuốc xong và bưng vào, bà nhìn thấy sắc mặt của mọi người, cũng đoán được cái gì đó.
Đứa bé kia là hy vọng tương lai của tiểu cô!
Đôi mắt bà chua xót, lén lút lau nước mắt một chút. Sau đó bà đi tới mép giường: "Tiểu muội, muội uống thuốc trước đi, sức khỏe quan trọng, điều dưỡng sức khỏe thật tốt thì sau này cái gì cũng có!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận