Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 373: Thoi Tiet Khac Thuong 1

Chuong 373: Thoi Tiet Khac Thuong 1Chuong 373: Thoi Tiet Khac Thuong 1
Ôn Noãn thấy năm cũ sắp qua rồi, Nạp Lan Cẩn Niên và Phong Niệm Trần đều không có dư định về kinh thì ngạc nhiên nói: "Các huynh không về kinh ăn tết sao?"
"Không vội, tôi sợ sau khi trở về sẽ lại trúng độc, sau đó thần tiên cũng không cứu được tôi." Nạp Lan Cẩn Niên cười như không cười nhìn nàng.
Ôn Noãn trừng mắt nhìn hắn một cái: Hắn có ngu ngốc như vậy sao?
Nạp Lan Cẩn Niên thấy sắc mặt này của nàng, không khỏi bật cười: "Ngày mai tôi về kinh, phải chịu đói một đoạn thời gian."
Hôm nay hắn đến là để chào tạm biệt.
Tử Uyển đang pha trà cho hai người bọn họ, không khỏi nhìn đến ngây người.
Ngươi biết trăm hoa trên núi nở rộ trong nháy mắt có thể làm biết bao nhiêu người ngạc nhiên trước vẻ đẹp đó không?
Có lẽ là cũng giống như nụ cười tươi tắn của vị công tử này vào giờ phút này.
Tử Uyển ngạc nhiên trước vẻ đẹp đó, đến mức trà sắp đây cũng không phát hiện ra.
Ôn Noãn cầm tay nàng ấy: "Du rồi, lại rót nữa sẽ tràn ra đó."
Tử Uyển vội vàng hoàn hồn lại: "Tam cô nương, xin lỗi."
Ôn Noãn xua tay: "Không sao, ngươi đi xuống đi!"
Tử Uyển vội vàng lui ra, thảm, tam cô nương sẽ không bán nàng ấy đi chứ?
Đợi Tử Uyển lui ra ngoài, Nạp Lan Cẩn Niên mới nói: "Nha hoàn này của cô không được."
Ôn Noãn trừng hắn một cái: "Không có việc gì thì huynh đừng cười!"
Lúc tên yêu nghiệt này cười rộ lên, ngay cả nàng cũng ngẩn người!
Nạp Lan Cẩn Niên: '..."
Đây cũng là lỗi của hắn?!
Nàng đang thiên vị nha hoàn của nàng sao?
Ôn Noãn tò mò hỏi: "Đồ ăn trong cung khó ăn như vậy sao?"
Phong Niệm Trần: "Thật sự rất khó ăn! Tiểu sư phụ, cơm tất niên nhà cô là những món ăn nào vậy?"
Ôn Noãn nói ra một chuỗi tên các món ăn.
Phong Niệm Trần vung bàn tay lên: "Tiểu sư phụ, năm nay tôi ăn tết ở nhà cô!"
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh nhạt nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Ngày hôm sau, phong Niệm Trần còn ở trong ổ chăn ấm áp đã trực tiếp bị Nạp Lan Cẩn Niên ném lên xe ngựa, vê kinh sớm một bước.
Hôm nay trời còn chưa sáng, Đại Hôi và Tiểu Hắc đã xuống núi, Ôn Noãn chuẩn bị rất nhiều lương khô và điểm tâm cho hai người bọn họ, bảo Đại Hôi mang cho Nạp Lan Cẩn Niên, để bọn họ ăn trên đường đi.
Đại Hôi nhìn Ôn Noãn với ánh mắt vô cùng đáng thương, lại vô cùng lo lắng nhìn Tiểu Bạch một cái, sau đó mới lưu luyến. rời đi.
Ôn Noãn: "..."
Đại Hôi là sợ mình ngược đãi Tiểu Bạch sao?
Ôn Noãn nhìn thoáng qua Tiểu Bạch với thân hình tròn vo. Ừm, Đại Hôi, ngươi yên tâm đi, chờ ngươi trở về chắc chắn sẽ có một cô vợ vô cùng thon thải
Dưới ánh mắt của Ôn Noãn, Tiểu Bạch run lên bần bật!
Sao Đại Hôi không mang mình đi theo chứ?
Mấy ngày kế tiếp bầu trời vẫn không có tuyết rơi.
Mọi người đều nói tuyết lành báo hiệu năm bội thu, mùa đông rơi tuyết thật dày thì sâu trong đất mới có thể bị đông chết, năm sau mới có thể bội thu.
Mặc dù mùa đông ở huyện Ninh Viễn không thường xuyên có tuyết rơi, nhưng mỗi năm cũng có một hai trận tuyết!
Bởi vì sắp đến năm mới cho nên có rất nhiều hộ gia đình nuôi heo đã bắt đầu giết heo, làm tiệc giết heo, mời mọi người trong thôn đi ăn tiệc giết heo.
Trong lúc mọi người cùng nhau ăn cơm, không biết là ai nói một câu năm nay mặc dù mùa đông lạnh, nhưng tại sao trễ như vậy vẫn chưa có tuyết rơi?
Chu thị nghe vậy, trong lòng khẽ chuyển động, nhíu mày, bày ra vẻ mặt lo lắng nói: "Thời tiết này có chút khác thường! Không phải là dấu hiệu không tốt gì đó chứ?"
Rất nhiều người nghe vậy, trong lòng vang lên tiếng lộp bộp một chút.
Ngày hôm sau, trong thôn nổi lên một lời đồn, nói năm nay thời tiết khác thường, không có tuyết rơi là bởi vì nhà Ôn Gia Thụy trồng lúa mì vụ đông, đắc tội với thổ địa công công, ông trời bắt đầu trừng phạt mọi người.
Người nhà Ôn Noãn cũng nghe được lời đồn này, mỗi ngày Ngô thị và Vương thị đều bái thần cầu Bồ Tát phù hộ cho ông trời mau rơi tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận