Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 374: Thời Tiết Khác Thường 2

Chương 374: Thời Tiết Khác Thường 2Chương 374: Thời Tiết Khác Thường 2
Trong lòng Ôn Gia Thụy cũng có chút sốt ruột, mỗi ngày tỉnh dậy là lập tức đi xem thử có tuyết rơi hay không.
Cứ thế trôi qua hai ngày, bầu trời vẫn không có tuyết rơi. Vậy nên lời đòn càng trở nên mãnh liệt hơn, thậm chí còn có một số thôn dân không nhịn được mà cầm cái cuốc muốn cuốc chết tiểu mạch trong ruộng của nhà Ôn Noãn!
Nhưng mà ruộng lúa nước và ruộng lúa mạch nhà Ôn Noãn luôn có mấy con chó sói canh giữ ngày đêm, bọn họ vừa tới gần thì những con chó sói đó sẽ hung ác chạy tới, mọi người đều rất sợi
Những thôn dân đó chỉ có thể đi gõ cửa nhà Ôn Noãn.
"Ôn Gia Thụy, huynh sắp hại chết mọi người rồi! Ông trời không rơi tuyết! Huynh mau nhổ sạch tiểu mạch của nhà huynh đi! Nếu không năm sau chúng tôi đều không có thu hoạch thì phải làm sao bây giờ?"
"Bầu trời không có tuyết rơi! Ông trời trừng phạt rồi! Cầu xin huynh mau đốt sạch những lúa mạch đó đi!"
"Ôn Gia Thụy! Không phải huynh nói nếu ông trời trừng phạt thì một mình huynh gánh chịu sao? Ông trời trừng phạt rồi đó! Huynh mau đi ra gánh vác đi! Huynh là muốn hại chết mọi người mới vừa lòng sao?”
Bên ngoài mọi người ồn ào nhốn nháo, đương nhiên gia đình Ôn Noãn cũng nghe thấy.
Lúc này cánh cổng mở ra, Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy cùng nhau đi ra ngoài, Phùng An và Hạ Bình mỗi người che chở ở bên cạnh hai người bọn họ, không cho thôn dân đụng đến bọn họ.
Mọi người thấy Ôn Gia Thụy đi ra thì càng ồn ào hơn, cũng không chú ý đến hai người Phùng An.
"Ôn Gia Thụy, cậu nhìn bầu trời không rơi tuyết kìa, mau đi nhổ sạch lúa mạch ngoài ruộng đi!"
"Mau đi đi! Cậu là muốn hại chết mọi người sao."
Ông Ôn cũng vội vàng chạy tới: 'Lão tứ mau lên, nghe lời mọi người nhổ lúa mạch đi! Nếu không năm sau thực sự có thiên tai thì con không gánh nổi đâu!"
Ôn Gia Thụy: "Trước kia huyện Ninh Viễn cũng từng gặp mùa đông ấm, mùa đông không có tuyết rơi. Lúa mạch kia là Bồ Tát bảo chúng tôi trồng, hiện tại đang mọc tốt đẹp, không thể nhổ."
"Không có tuyết rơi thì năm sau sản lượng thu hoạch sẽ giảm một nửa! Huynh đây là muốn mọi người chết đói sao? Nếu thật sự là Bồ Tát bảo huynh trồng thì sao không có tuyết rơi? Tôi mặc kệ, nhổ đi! Nếu không năm sau thu hoạch không tốt, huynh có bồi thường nổi không?"
"Đúng vậy! Nhổ, không có tuyết rơi, thu hoạch sẽ không tốt! Cậu bồi thường nổi không?"
"Mau nhổ lúa mạch đi! Cầu xin huynh đó!"
"Lão tứ, sao cậu lại ngang bướng không nghe lời như vậy!”...
Mọi người mồm năm miệng mười nói.
Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn bầu trời, buổi sáng hôm nay thời tiết lạnh hơn rất nhiều, mấy đám mây trên bầu trời cũng càng ngày càng dày hơn, giống thuỷ tinh mờ che bầu trời vậy.
Ôn Noãn lạnh nhạt nói: "Trong vòng hai ngày này sẽ có tuyết rơi, nếu trong hai ngày này không có tuyết rơi thì chúng tôi sẽ nhổ sạch lúa mạch ngoài ruộng."
Ôn Gia Thụy ngạc nhiên nhìn liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái.
"Noãn nhí?”
Khuê nữ nói giống như là thật vậy.
Không phải là nàng có thể hô mưa gọi gió đấy chứ?
Người trong giấc mơ của nữ nhỉ còn có bản lĩnh hô mưa gọi gió nữa sao? Thôn dân nghe được lời này thì lập tức lớn tiếng nói: "Trong vòng hai ngày sẽ có tuyết rơi? Có phải là thật không? Nếu lừa chúng tôi thì chúng tôi sẽ dùng lửa đốt sạch ruộng lúa mạch kia! Ôn Gia Thụy, huynh nói một câu đi!"
"Ngươi nói đi, lại cho ngươi thời gian hai ngày, nếu là không có tuyết rơi thì các ngươi phải nhổ sạch lúa mạch!"
"Đúng vậy! Thời gian hai ngày, đừng nói chuyện mà không giữ lời! Nếu không các ngươi không nhổ thì tôi đi nhổi"...
Ôn Noãn gật đầu: "Tôi đồng ý".
"Ôn Gia Thụy, ngươi tỏ thái độ chút đi! Lời Noãn nhi nói ngươi có đồng ý không?"
"Đúng vậy, huynh tỏ thái độ đi!"...
Ôn Gia Thụy khôi phục tinh thần lại từ cơn khiếp sợ: "Khuê nữ tôi nói thế nào thì là thế đó."
"Vậy, lại chờ huynh thêm hai ngày, nếu huynh không nhổ thì tôi sẽ báo quan!"
"Hai ngày sau không nhổ thì tôi sẽ đốt lửa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận