Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 375: Chuyện Rất Quan Trọng

Chương 375: Chuyện Rất Quan TrọngChương 375: Chuyện Rất Quan Trọng
Lương thực chính là mạng sống của nông dân. Thu hoạch trong triều đại này không cao, nếu một mùa thu hoạch không tốt, có thể họ sẽ đói dài ngày, thậm chí có người chết đói, khó trách thôn dân căng thẳng như vậy.
Ôn Gia Thụy đợi mọi người đi hết mới lo lắng hỏi: "Noãn nhi, hai ngày nữa tuyết sẽ rơi thật sao?"
Phùng An và Hạ Bình nhìn Ôn Noãn với ánh mắt ngưỡng mội
Không ngờ ngay cả khi nào tuyết rơi, tam cô nương cũng biết! Thật lợi hại!
Ôn Noãn liếc nhìn bầu trời: "Han là như vậy! Con cũng không thể đảm bảo, ở đây không có vệ tinh thiên văn."
Không có dự báo thời tiết, ai có thể nói chắc chắn về điều này!
Hai ngày nữa không có tuyết rơi cũng không sao, dù sao đám sói kia cũng sẽ không để cho mọi người đi hủy hoại lúa.
Ôn Gia Thụy: "..."
Hai người Phùng Hạ: ”...'
Nàng cũng không thể đảm bảo? Họ thực sự không biết sao nàng dám đưa ra lời bảo đảm như vậy trước mặt nhiều người như thế?
Hạ Bình: "Tam cô nương, vệ tinh thiên văn là ai? Hắn ta có thể dự báo thời tiết sao?"
Phùng An: "Nó hơi giống tên của các ngôi sao trên bầu trời, một số người có thể dự đoán thời tiết bằng cách xem các vì sao vào ban đêm. Đây chính là vệ tinh thiên văn phải không?”
Ôn Noãn: "..."
Ở kinh thành cách xa ngàn dặm.
Mùa đông năm nay cũng không có tuyết.
Chỉ là lần trước khi trời mưa có một vài bông tuyết nhỏ bay đến.
Nhưng mà đã tan chảy ngay khi chạm đất.
Nạp Lan Cẩn Niên đứng trước bệ cửa sổ, nhìn bầu trời, đôi lông mày đẹp hơi cau lại.
Hắn nghĩ đến điều gì đó rồi bước ra ngoài.
Ba mươi phút sau, trong ngự thư phòng.
"Sao thập thất đệ lại đột nhiên tới tìm tram vậy?"
Hoàng đệ này đã trở về mấy ngày, ngoại trừ ngày đầu tiên nhìn thấy hắn, mỗi ngày đều không thấy bóng dáng đâu. Truyền hắn vào cung thì hắn nói thời tiết lạnh quá, không muốn di chuyển!
Thậm chí hắn còn không thèm tìm một cái cớ nghiêm túc!
Thật quá đáng!
Nạp Lan Cẩn Niên ưu nhã ngồi đó, uống một tách trà nóng để xua đi cảm giác lạnh, rồi nói: "Đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, quên bẩm báo với hoàng huynh."
Hoàng thượng nghe vậy thì tò mò hỏi: "Chuyện gì rất quan trọng?"
Trong mắt của thập thất đệ còn có chuyện gì rất quan trọng sao?
Hắn ta cho rằng cho dù nước Nạp Lan thất thủ, thập thất đệ cũng sẽ không cho là quan trọng!
Nói xong, hoàng thượng bưng chén trà lên uống một hớp.
"Tuệ An huyện chúa trợ giúp huyện Ninh Viễn huy động tám mươi vạn lượng để khơi thông đường sông, xây dựng thuỷ lợi. Hoàng huynh định thưởng thế nào?"
"Phốc!" Hoàng thượng phun ra một ngụm trà nóng!
Như vậy, chuyện rất quan trọng mà thập thất đệ nói chính là, hắn quên xin ban thưởng cho Tuệ An huyện chúa sao?
Rốt cuộc Tuệ An huyện chúa đó là thần thánh phương nào vậy?
Đây không phải là lần đầu tiên thập thất đệ vì nàng mà nhìn chằm chằm vào đồ vật trong ngân khố nhỏ của mình!
"Đây là chuyện, rất, quan, trọng mà đệ nói à?"
Đây có phải là ngại ông có quá nhiều tiền trong kho bạc nhỏ nên sợ ông không có nơi nào để tiêu, đúng không?
Hoàng thượng: ....'
Sẽ như thế nào nếu phun một ngụm máu lên mặt thập thất đệ đây nhỉ?
"Không ban thưởng! Kho bạc trống rỗng rồi!"
Chẳng phải một huyện chúa nên tạo phúc cho dân sao? Còn muốn ban thương nữa al
Một người, hai người chỉ biết để mắt đến kho bạc nhỏ của ông ấy thôi!
Bắt nạt ông ấy có tiên nhưng không có chỗ tiêu hả?
"Ngày hôm kia, Quý phi nương nương chỉ làm một đĩa điểm tâm cho hoàng huynh ăn, vậy mà còn có phần thưởng! Tuệ An huyện chúa giúp hoàng huynh quyên góp tám mươi vạn lượng, lại không được ban thưởng sao? Để cho tiểu cô nương buồn lòng, đệ vẫn nên trả lại tám mươi vạn lượng kia cho Tuệ An huyện chúa vậy!
Hoàng thượng: ”..."
Hồi lâu sau.
Nạp Lan Cẩn Niên rời khỏi ngự thư phòng với một thánh chỉ màu vàng.
Những người biết rõ về hắn đều biết rằng mặc dù lúc này khuôn mặt của hắn vô cảm, nhưng tâm trạng của hắn đang rất tốt.
Ít nhất là không phải khuôn mặt lạnh lùng!
Lý công công đuổi theo hắn: "Thập thất gia, ngài muốn đến huyện Ninh Viễn ban chỉ sao? Lão nô nguyện ý cống hiến sức lực!"
Nạp Lan Cẩn Niên liếc ông ấy một cái, chân tay già yếu, đợi ông ấy đến huyện Ninh Viễn thì hoa xuân đều nở rộ cả rồi!
"Không cần." Nạp Lan Cẩn Niên sải bước đi.
Lý công công lộ vẻ nuối tiếc!
Thực ra, ông ấy nghĩ, nếu đi cả đêm, có lẽ ông ấy có thể ăn bữa cơm giao thừa ở nhà của Tuệ An huyện chual
Đợi đã, ông ấy phải điều tra xem thập thất gia sẽ phái ai đi truyền chỉ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận