Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 376: Tu Hôn

Chương 376: Tu HônChương 376: Tu Hôn
Ông ấy sẽ nhờ người đó mang chút đồ trở về. Dạ dày của ông rất nhớ Tuệ An huyện chual
Lý công công dặn dò đồ đệ vài câu, sau đó vội vàng rời đi.
"Sư phó, đừng quên phần của con đấy! Con muốn ăn thịt khô!" Tiểu Quế Tử nói với theo bóng dáng rời đi càng già càng dẻo dai của Lý công công!
Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên rời cung, hắn nói với Lâm Phong: "Kêu Lâm Đình Hiên đến gặp ta."
Nói xong, hắn quay người lên ngựa.
Lâm Phong ngay lập tức đi thông báo cho Lâm Đình Hiên.
Phủ Vĩnh Xương Bá.
Lâm Đình Hiên mang tất cả những đồ mà Cẩn vương đã ban thưởng đều đưa tới.
Lão phu nhân của phủ Vĩnh Xương Bá rất vui khi nhìn thấy cháu ngoại của mình.
Đã hơn hai năm rồi bà ấy chưa được gặp cháu ngoại: "Đình Hiên đã cao hơn, trông ngày càng giống mẹ của cháu. Mấy năm nay cháu đã ở đâu?"
"Cháu ở biên cương."
"Biên cương lạnh thấu xương, cháu ở đó làm gì?"
"Cháu không làm gì cả, cháu chỉ làm buôn bán một chút thôi. Bà ngoại, cái này cháu đặc biệt mang về tặng cho bà ngoại..."
Hai người hỏi qua nói lại một hồi, lão phu nhân nói: "ua nhỏ Thi Uyển kia hẳn là ở trong hoa viên, cháu đi tìm con bé đi! Con bé đã lâu không gặp cháu."
"Dạ." Lâm Đình Hiên đồng ý rồi lui ra ngoài, đi đến hoa viên để tìm Đàm Thi Uyển.
Đàm Thi Uyển là biểu muội của hắn, đồng thời cũng là thê tử chưa cưới của hắn. Đây là cuộc hôn nhân mà mẹ hắn đã sắp đặt cho hắn khi còn sống.
Đàm Thi Uyển là một tài nữ nổi tiếng ở kinh thành. Nàng ấy thông thạo cầm kỳ thư họa, đặc biệt là họa, khá nổi tiếng ở kinh thành.
Ba năm trước, hắn từng nghe có người thẳng mặt trêu chọc nàng ấy là cho dù nàng ấy là tài nữ, nhưng vẫn phải lấy một tên ngốc vô dụng đó thôi.
Khi đó, hắn nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của nàng ấy, sau khi về còn âm thầm khóc.
Vào thời điểm đó, hắn là ám vệ của Cẩn vương, vẫn đang được huấn luyện, nhưng không được tiết lộ thân phận này.
Hằng ngày chỉ có thể giả vờ bất cần đời.
Sau này, thông qua sự tuyển dụng của triều đình, hắn được sự đồng ý của Cẩn vương, vì vậy hắn đã đi đăng ký, sau đó hắn được phái đến biên cương...
Hiện tại sang năm sau hắn sẽ được thăng chức, hẳn là có thể được phong làm phó tướng.
Sau này sẽ không ai chế gieu nàng ấy vì phải cho một tên ngốc vô dụng nữa.
Lâm Đình Xuyên rẽ vào hòn non bộ, chuẩn bị băng qua nó thì nghe thấy giọng nói của phu nhân Vĩnh Xương Bá.
"Thi Uyển, Đình Xuyên đã trở lại, con đi gặp nó đi!"
"Không gặp. Mẹ, mẹ có thể lui việc hôn nhân này giúp con được không? Con không muốn gả cho hắn chút nào! Không phải mẹ không biết, người con thích từ nhỏ là biểu ca Kính Hiên, không phải hắn ta!"
Ngay khi Lâm Đình Hiên định chuẩn bị bước ra thì dừng lại.
"Con nói nhảm cái gì vậy? Đừng nói như thế nữa, thanh danh của con sẽ bị hủy mất!"
"Mẹ, mẹ giúp con lui hôn ước đi! Con không muốn bị người khác trêu chọc nữa! Cầm kỳ thư họa con đều tỉnh thông. Còn hắn chỉ là một tên ngu dốt, chỉ biết ăn nhậu chơi bời. Sau này thành thân, con với hắn cũng không có gì để nói! Huống chỉ hắn vô dụng như vậy, còn biểu ca Kính Hiên hiện tại đã vào viện Hàn Lâm, nghe nói Xương Bình bá còn muốn xin hoàng thượng phong cho biểu ca Kính Hiên làm thế tử! Sau này phủ đệ của Xương Bình bá cũng sẽ do biểu ca Kính Hiên thừa kế, tại sao con lại phải lấy tên ngốc đó chứ?"
"Nhưng bà nội của con sẽ không đồng ý từ hôn đâu."
"Con mặc kệ! Con sẽ không ga cho hắn! Con thà chết chứ không gả.'...
Lâm Đình Hiên nghe vậy thì không nghe nữa. Hắn ta quay người trở lại chỗ bà ngoại của mình.
"Sao cháu về sớm thế? Có gặp biểu muội không?”
"Không có." Lâm Đình Hiên lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc bích, đặt nó trước mặt bà ấy.
Lão phu nhân của phủ Vĩnh Xương Bá kinh ngạc nhìn hắn: "Đình Hiên, cháu có ý gì?"
"Bà ngoại, kỳ thật lần này cháu tới đây là muốn từ hôn.'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận