Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 382: Dựa Vào Ngươi Là Ôn Thần Sao?

Chương 382: Dựa Vào Ngươi Là Ôn Thần Sao?Chương 382: Dựa Vào Ngươi Là Ôn Thần Sao?
Đáng tiếc, muốn dựa vào quan hệ thì con cháu bà ta cũng phải có bản lĩnh mới được!
Đôi mắt Tộc trưởng lại không phải mù, ai có bản lĩnh thật sự, có thể mang đến vinh quang cho thôn, bọn họ không biết sao?
Muốn đi dâng hương trước sao, nằm mơ đi!
Vương thị liếc mắt nhìn bà ta một cái, lạnh nhạt nói: 'Không cần ngươi phải nhường”.
Chu thị muốn nói cái gì đó.
Ôn Noãn lại bỗng dưng cất tiếng: "Phùng An, Hạ Bình."
Hôm nay nhà các nàng phải là người dâng hương trước, nàng xem ai dám cản!
Phùng An cùng Hạ Bình lập tức đi lên: "Lão gia, những tế phẩm này đặt ở nơi nào?"
Ôn Gia Thụy chỉ vào một chiếc bàn dài to ở giữa từ đường: "Cứ đặt ở cái bàn phía dưới trước đã, ta sẽ tới mang lên.”
Mặt Chu thị cứng lại một chút.
Lão gia là cái quỷ gì?
Thôn dân cũng kinh ngạc nhìn Ôn Gia Thụy.
Vì sao hai người kia gọi Ôn Gia Thụy là lão gia?
Ôn Gia Phú nhìn Hạ Bình cùng Phùng An, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Các ngươi là ai, gia tộc Ôn thị đang tế tổ, các ngươi chỉ là người ngoài sao có thể chạm vào những tế phẩm này? Đây không phải là không tôn kính đối với tổ tiên hay sao?”
"Chúng tôi là quản sự của chủ tử, xử lý mọi việc trong nhà chủ nhân là chuyện thuộc bổn phận của chúng tôi!"
Ôn Gia Phú: "Quản sự gì?"
Ôn Gia Phú nghi ngờ mình đã nghe lầm.
Phùng An: "Chính là chúng tôi là người chủ tử mua, phụ trách hỗ trợ quản lý tất cả mọi việc trong phủ."
Mua người?
Cho nên bọn họ là hạ nhân của nhà Ôn Gia Thụy?
Nhà Ôn Gia Thụy lại mua hạ nhân?
Trời al
Thôn dân hoàn toàn sợ hãi rồi!
Lúc trước bọn họ tình cờ thấy hai người kia luôn ra vào nhà Ôn Gia Thụy, còn tưởng rằng là bạn bè Ôn Gia Thụy, không nghĩ tới lại là hạ nhân!
Ôn Gia Thụy cùng ba huynh đệ Ôn Thuần bắt đầu mở hộp đồ ăn ra, bày biện một tầng tế phẩm đã được chuẩn bị tốt ở trên bàn dài.
Vẻ mặt Ôn Gia Phú không thể tin nổi: "Lão tứ, đệ mua người?"
Nhà ông ta không mua người, chẳng qua là dùng danh nghĩa tửu lầu thuê một bà tử phụ trách nấu cơm giặt giũ và làm những việc vặt ở trong nhà thôi!
Ôn Gia Thụy lấy một đĩa từ rổ thức ăn ra, đặt lên bàn, ông gật đầu lạnh nhạt lên tiếng: "Ừ."
Ôn Gia Phú vô cùng đau đớn nhìn ông: "Lão tứ, từ khi nào thì đệ trở nên hư vinh như vậy? Nhà đệ có thứ gì cho người ta xử lý? Mà lại học người ta mua người?" Còn mua một quản sự! Không đúng, là hai quản sự!
Đây là cho người ta quản lý vài mẫu ruộng kia của nhà lão tứ sao?
Đóng kịch đến nỗi không có vương pháp!
"Ta mở tửu lầu, trong nhà còn chưa có quản sự! Chỉ những nhà có gia nghiệp lớn mới cần quản sự, đệ có biết hay không? Đệ không phải cố ý mời hai người tới đóng kịch đấy chứ? Ta nghe nói đệ tìm thôn trưởng nói năm nay muốn là người đầu tiên dâng hương, cho nên mới cố ý mời hai người tới đóng kịch đầy à! Đừng tỏ vẻ nữa! Đại ca để đệ lên dâng hương trước đấy!"
Ôn Noãn cười nhìn về phía Ôn Gia Phú: "Đại bá, bá nói lời kỳ quái gì thế! Nhà bá không có quản sự, thì liên quan gì đến nhà cháu? Chẳng lẽ nhà bá không có quản sự, thì nhà cháu cũng không thể có quản sự à? Hơn nữa người dâng hương đầu tiên, nếu mà cha cháu muốn lên thì cũng không tới lượt bá lên, sao phải cần đại bá nhường?"
Ôn Ngọc nghe xong thì cười nhạo một tiếng: "Nói giống như cha ngươi là người có tư cách lên dâng hương đầu tiên vậy, còn không tới lượt cha ta lên sao? Dựa vào cái gì thế? Có vài người chính là kiêu ngạo! Không biết liêm sỉ là gì!"
Ôn Noãn nhàn nhạt nói: "Chỉ bằng taI"
Ôn Ngọc lúc này là trực tiếp cười ra tiếng: "Bằng ngươi cái gì? Bằng ngươi là ôn thần sao? Nếu ngươi đi lên dâng hương thì liệt tổ liệt tông sẽ khóc đấy!"
Lời này của Ôn ngọc vừa nói ra, có vài người không nhịn được cười ra tiếng.
Ôn thần chính là nhãn dán của Ôn Noãn!
Trước kia làng trên xóm dưới có ai không biết Ôn Noãn là ôn thần.
Ôn Hậu vung nắm tay lên: "Ngươi nói ai?"
Ôn Thuần lạnh lùng nhìn Ôn Ngọc: "Không biết thì không nên nói!"
Vẻ mặt Ôn Hinh tức giận: "Ngươi câm miệng! Ai là ôn thần hả? Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả?"
Nhiều người ở đây như vậy, cũng không tin bọn họ dám ra tay đánh người! Vẻ mặt Ôn Ngọc khinh thường, khiêu khích nói: "Nàng ta là ai thế? Không phải ôn thần sao? Chẳng lẽ là công chúa, quận chúa, huyện chúa, hương quân, hay là Hoàng Hậu, Thái Hậu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận