Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 387: Ma Ma Giáo Dưỡng

Chương 387: Ma Ma Giáo DưỡngChương 387: Ma Ma Giáo Dưỡng
"Tộc trưởng phân thêm nhiều chút đi! Ta sẽ đưa đến cho lão đệ Gia Thụy của ta!"
"Tránh một bên đi, ai là lão đệ của ngươi, bàn về huyết thống thì đường ca này vẫn thân hơn! Ta đưa đi!"
Thôn dân giành nhau chuyện đưa thịt đến nhà của Ôn Gia Thụy.
Nhà Ôn Noãn khá bất ngờ khi nhận được thịt heo quay, phải biết rằng trước kia nhà bọn họ chỉ được chia một miếng mỏng như cánh ve sầu!
Cũng là phần thị ở gần mông heo nhất.
Ôn Noãn về nhà. Lâm Đình Hiên vẫn còn ở trong nhà chờ nàng.
Lần này Lâm Đình Hiên còn dẫn đến một lão ma ma.
Lâm Đình Hiên giới thiệu với Ôn Noãn: "Tuệ Anh huyện chúa, vị này chính là ma ma trong cung ti chế phòng, am hiểu tất cả loại thêu thùa, bà ấy đến đây để dạy tỷ tỷ của huyện chúa cách thêu thùa."
Lần trước Ôn Noãn đã nhờ Nạp Lan Cẩn Niên tìm giúp một tú nương có kỹ thuật thêu tốt, khi đó nhà của Ôn Noãn vẫn chưa xây xong nên không có chỗ để cho ma ma ở, hiện tại nhà đã xong xuôi, Nạp Lan Cẩn Niên mới đưa người đến đây.
Ma ma đi đến trước mặt Ôn Noãn cung kính hành lễ với nàng: "Lão nô gặp qua Tuệ An huyện chúa".
"Ma ma miễn lễ, sau này bà chính là sư phụ của tỷ tỷ ta, là một phần của gia đình ta, bà cứ an tâm ở chỗ này làm một trưởng bối, nhà của chúng ta cũng không có nhiều lễ nghi như vậy nên không cần hành lễ."
Tình huống của ma ma này, trước đó Nạp Lan Cẩn Niên đã nói qua, trong nhà cũng không có ai, trước kia bà ấy từng là quản sự của Ti chế phòng.
Sau khi về hưu, các đại thế gia ở kinh thành đều giành giật muốn bà ấy đến phủ của họ làm ma ma giáo dưỡng, cũng cho bà rất nhiều lợi lộc.
Nhưng bà ay đã từ chối hết tất cả lời mời của mọi người, bà ấy muốn quay vê thôn của mình để dưỡng lão.
Nạp Lan Cẩn Niên đã đến tìm bà ấy, sở dĩ bà ấy đồng ý cũng bởi vì nhà của Ôn Noãn ở xa triều đình, hơn nữa còn sống ở trong thôn.
Hoa ma ma gật đầu: "Cam ơn Tuệ An huyện chúa."
Ôn Noãn nhìn về phía Lâm Đình Hiên: "Khiến Lâm công tử phải đi một chuyến đến đây mà không thể ở nhà cùng người thân ăn giao thừa, ta thật sự có lỗi, nếu Lâm công tử không chê thì ở lại nhà chúng tôi ăn bữa cơm tất niên, chờ tuyết ngừng rơi rồi hãy rời đi."
Lâm Đình Hiên vốn không muốn làm phiền, nhưng vì giao thừa nên các cửa hàng bên ngoài đều đã đóng cửa, hơn nữa lương khô của bọn họ đã ăn gần hết trên đường rồi.
Cho dù hắn không ăn thì hai cấm vệ đi theo cũng phải ăn, nên hắn không từ chối.
"Làm phiền rồi."
Ba người Lâm Đình Hiên ở lại ăn bữa cơm tất niên, chờ tuyết ngừng rơi rồi mới rời đi.
Bữa cơm tất niên này cả ba người đều ăn có chút nhiều, cũng không hề ngại ngùng.
Thật sự là ăn quá ngon miệng, vả lại bọn họ cũng đã đói lả.
Lâm Đình Hiên cuối cùng cũng hiểu được vì sao khi Lâm công công biết hắn đi truyền chỉ, đã nước mắt đẫm lệ nhìn hắn. Sau đó còn dặn dò hắn nhất định phải nhờ Tuệ An huyền chúa làm chút điểm tâm và thịt bò khô mang vê.
Hắn cũng đã hiểu ra, vì sao Thập Thất gia lại để hắn nói với Tuệ An huyện chủ rằng hắn rất đói! Còn có Phong tiểu thần y...
Ôn Noãn nhận được lời dặn của mấy người! Nàng lấy mười cái sọt rau dưa, ba người mỗi người một sọt, số rau còn thừa thì đưa hết cho mấy người đến ban chỉ lần này, còn chuẩn bị rất nhiều điểm tâm cùng bò khô và thịt heo khô để bọn họ ăn trên đường.
Lâm Đình Hiên đã lên ngựa.
Ôn Hinh đưa một cái hộp được bọc xung quanh đến trước mặt Lâm Đình Hiên: "Lâm công tử, lần trước cảm ơn huynh đã giúp tôi! Đây là quà cảm ơn."
Sau khi thấy được mặt của Lâm Đình Hiên, lần này Ôn Hinh cũng không còn kêu hắn là đại thúc!
Hắn so với ca ca của nàng cũng chỉ lớn hơn vài tuổi!
Lâm Đình Hiên tưởng thức ăn nên nhận lấy: "Ôn cô nương không cần khách sáo. Cáo từ!"
Hai gã thị vệ cũng tưởng là thức ăn, nhìn Lâm Đình Hiên có thêm một hộp thức ăn mà ghen tị!
Ba người lên đường trở về kinh mà lưu luyến không rời.
Hai gã hộ vệ ngượng ngùng nói rằng lễ mừng năm mới thật ra bọn họ có hai ngày nghỉ, có thể ở lại thêm hai ngày!
Kinh thành.
Đêm nay là giao thừa nên Hoàng thượng thiết yến, mở tiệc chiêu đãi quần thần.
Quan viên tứ phẩm đến đều, còn mang theo gia quyến tham gia.
Hoàng thượng mời cơm, một năm cũng chỉ được vài lần, đây là chuyện vinh hạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận