Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 392: Vẫn Nhớ Đến Bổn Vương À?

Chương 392: Vẫn Nhớ Đến Bổn Vương À?Chương 392: Vẫn Nhớ Đến Bổn Vương À?
Hoàng Hậu cười làm lành với Nạp Lan Cẩn Niên: "Cẩn Vương, để ngươi chê cười rồi."
Nạp Lan Cẩn Niên cười như không cười: "Không sao."
Tâm trạng của hắn rất tốt, gắp một miếng thịt gà, bỏ vào trong miệng.
Ừ, hương vị tạm được!
Hoàng Thượng thật sự có hơi tức giận: "Hoàng Hậu, quy củ của Khôn Ninh Cung nàng càng ngày càng kém. Thịnh Uyên đã không còn nhỏ nữa nhưng lại lỗ mãng như thết"
"Đứa nhỏ đó từ nhỏ đã có hơi lỗ mãng, thần thiếp chắc chắn sẽ dạy dỗ thật tốt."
Hoàng Thượng không nói thêm nữa, mà lại bàn chuyện khác với Nạp Lan Cẩn Niên.
Đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng kinh hô: "Đại hoàng tôn, sao ngươi lại vào được!"
"Cút đi!" Một tiếng nữ tử quát lớn.
Ngay sao đó truyền ra một tiếng "Leng keng'!
"AI Đại hoàng tôn, ngài chảy máu rồi!" Lại là một tiếng kinh hô!
Sắc mặt Hoàng Hậu thay đổi, cũng không rảnh lo, nhanh chóng đứng dậy, đặng đặng bước vào trong.
Nếu không phải làm Hoàng Hậu phải đoan trang, thì bà ta đã muốn cất bước chạy luôn rồi!
Hoàng Thượng nhíu mày, cũng đứng dậy di theo.
Nạp Lan Cẩn Niên ưu nhã cầm lấy khăn, xoa xoa miệng, mới đi theo vào.
Ngoài cửa của một sương phòng.
Vẻ mặt đại hoàng tôn vô thố, vỡ đầu chảy máu đứng ở chỗ đó.
Hoàng Hậu thấy mặt cháu trai bảo bối của mình toàn là máu, suýt chút nữa đã ngất xỉu.
"Sao lại thế này?"
Đại hoàng tử phi cũng choáng váng một trận: "Thịnh Uyên, con không sao chứ?"
Hoàng Thượng tức muốn hộc máu nói: "Thịnh Uyên, rốt cuộc là chuyện gì! Maul Mau truyền thái y!"
Thái giám bên cạnh Hoàng Thượng nhanh chóng đi truyền thái y.
"Con vào phòng thay quần áo, không nghĩ đến Minh Diễm cũng thay quần áo ở trong. Sau đó"
Đại hoàng tôn không nói tiếp, nhưng mọi người đã suy diễn xong hết rồi.
Lúc này Quách Minh Diễm đã mặc quần áo xong, nàng ta mở cửa đi ra, đang muốn tát cho đại hoàng tôn một cái: "Đồ lưu manhI"
Hoàng Hậu nhanh chóng giữ chặt nàng: "Được rồi, thằng bé đã vỡ đầu chảy máu!"
Sao nha đầu Minh Diễm này lại tàn nhẫn như thế chứ!
Đánh vào đầu của đại hoàng tôn chảy cả máu!
Nếu phá tướng thì phải làm sao bây giờ?
Quách Minh Diễm nói với vẻ mặt tủi thân: "Cô cô, hắn tự dưng xông vào lúc người ta đang thay quần áo!"
"Căn phòng này là căn phòng trước kia ta ở, ta không biết nàng cũng ở bên trong." Đại hoàng tôn vô tội nói.
"Phù Dung, sao lại thế này?" Hoàng Hậu nhìn về phía một cung nữ.
"Thưa nương nương, là do Quách cô nương nói tìm một căn phòng gan đây để thay quần áo là được. Căn phòng này là gần nhất, đã nhiều năm rồi đại hoàng tôn không ở đây. Nô tỳ cũng không nghĩ tới sẽ như thế." Sau khi đại hoàng tôn thành niên đã không còn ở lại cung ngủ nữa.
Hoàng Hậu đỡ trán: "Thịnh Uyên! Sao cháu lại lỗ mãng như thế?"
Lúc này, Nạp Lan Cẩn Niên đang lười biếng tựa vào cây cột sơn màu son trên hành lang dài, vẻ mặt xem kịch vui đột nhiên lên tiếng: "Cho nên... Thịnh Uyên, ngươi nhìn thấy thân thể của Quách cô nương rồi?"
Đại hoàng tôn che vết thương đang chảy máu trên đầu, gấp đến mức chờ không nổi nói: "Cháu không cố ý! Cháu chưa thấy gì cả, thật sự! Cháu xoay người ngay lập tức!"
Nạp Lan Cẩn Niên quan tâm hắn nói thiệt hay giả làm gil
Hắn nhàn nhạt nói: "Như thế, cháu cưới Quách cô nương đi! Nam tử hán đại trượng phu phải chịu trách nhiệm cho sự lỗ mãng của mình, không phải bồi thượng bạc là có thể xong việc. Sự trong sạch của Quách cô nương đã bị ngươi hủy hoại rồi!"
Người cả một sân: "..."
Quách Minh Diễm trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt hoảng loạn: "Không phải, lúc ấy tôi đang mặc quần áo! Hắn chưa thấy gì cả! Hơn nữa không phải tôi đã đính hôn với huynh hay sao? Hoàng Thượng tự mình tứ hôn, sao đại hoàng tôn có thể cưới tôi?"
Bối phận cũng không đúng!
Bối phận của đại hoàng tôn còn nhỏ hơn mình!
Tuổi cũng nhỏ hơn mình!
Nạp Lan Cẩn Niên quay đầu lại, lần đầu tiên dùng mắt nhìn nàng ta: "Cho nên, cô vẫn nhớ đến bổn vương à? Muốn bổn vương cưới một người phụ nữ không thanh bạch sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận