Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 402: Tiêu Hết Rồi Lại Đến

Chương 402: Tiêu Hết Rồi Lại ĐếnChương 402: Tiêu Hết Rồi Lại Đến
Trước kia Lôi thị lười, khắp nơi trong phòng phía tây của một nhà nhị phòng đều là đồ lặt vặt, mặt đất càng là đen như mực, lung tung rối loạn.
Sau khi Lôi thị bị hưu, Trương thị đã giúp bọn họ thu dọn sạch sẽ phòng ở, nhưng mà màu đen trên nền gạch đã thấm vào, lau không sạch.
Cuối cùng một nhà bên ngoại được sắp xếp vào sân cho khách, sân bên kia rất lớn, cũng đủ cho một nhà bọn họ ở lại.
"Nhà này đẹp thì đẹp, nhưng mà cũng quá lớn, tôi đi đến mệt luôn!" Trương thị ngồi xuống cười nói.
Diệp thị: "Con cảm thấy mình bị lạc đường, cổng ở nơi nào cũng không biết!"
Xuyên qua một cái hành lang dài lại đến một cái hành lang khác, đi qua một cái cổng vòm lại đến cái cổng vòm khác, sắp làm bà ấy hôn mê rồi!
Người một nhà cười rộ lên.
Buổi chiều, bọn nhỏ đều ra ngoài đi dạo khắp nơi trên đường.
Mấy tỷ muội Ôn Noãn và Ngô Tịnh Mỹ ăn rất nhiều món ăn vặt trên phố, mấy huynh đệ Ôn Thuần thì đến quán sách cũ mua sách.
Quán sách cũ có một số sách cũ ghi chép lại một số ghi chú của người đọc sách, bọn họ thích xem ghi chú của người khác, tiếp thu cái nhìn khác nhau.
Ôn Noãn thấy thời gian không còn sớm nữa, bèn nói: "Chúng ta đi tìm mấy người đại ca rồi về nhà đi!"
Phủ thành tấc đất tấc vàng, chỉ mấy cửa hàng bên cạnh cổng thành là tương đối rẻ, quán sách cũ là ở bên cạnh cổng thành. Rất nhiều con cháu nhà nghèo đều đến nơi này mua sách.
Lúc mấy người Ôn Noãn đi tới, mấy người Ôn Thuần mỗi người ôm mấy cuốn sách đi ra ngoài.
Ôn Noãn thấy bọn họ đi ra thì nói: "Mua xong rồi? Vậy chúng ta mau đi thôi! Trời sắp tối rồi."
Nhưng không khéo là vừa lúc gặp Tống Cẩm Hâm, Tống Cẩm Tú và Tống Ngọc Đình ở trong cổng thành chờ người của đại phòng đi vào thành.
Tống Cẩm Hâm nhìn thấy bọn họ thì định đi qua chào hỏi.
Tống Ngọc Đình: "Cẩm Hâm, bây giờ tất cả khách điếm trong thành đều chật kín người, nếu đón một nhà đại biểu ca về thì trong phủ của chúng ta cũng đầy người, nếu cháu đi qua chào hỏi, lỡ như bọn họ quấn lấy ngươi, muốn vào phủ chúng ta ở lại thì phải làm sao bây giờ?"
Nàng ta không muốn bị quỷ nghèo quấn lên, hơn nữa mang người về phủ sẽ bị người của đại phòng chế giễu bọn họ có một đám bà con ngheol
Đi học đường? Sách mới cũng mua không nổi, cũng học người ta đi học đường? Thật mất mặt!
Tống Cẩm Hâm nghe được lời này thì lập tức dừng bước.
Tống Cẩm Tú: "Đại ca, biểu muội Ôn Ngọc không thích ở chung với tất cả người trong nhà bọn họ."
Lúc này mấy người Ôn Noãn cũng không nhìn thấy bọn họ, đã cười đi xa rồi, Tống Cẩm Hâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Ngày hôm sau chính là tết Nguyên Tiêu, Lương Tử Vận biết mấy tỷ muội Ôn Noãn tới đây, sáng sớm đã đến tìm các nàng đi ra ngoài đi dạo phố và ăn cơm.
Tết Nguyên Tiêu, trên đường có bán rất nhiều đồ chơi làm bằng đường, nặn tượng đất, bán đèn hoa đăng, con diều, dù giấy, quạt tròn và các loại sản phẩm công nghệ mỹ nghệ khác.
Lương Tử Vận nặn mấy bộ tượng đất, đều là dáng vẻ của mấy người các nàng, sau đó tặng cho mọi người xem như quà kỷ niệm.
Ôn Nhu mua một cái dù giấy.
Ngô Tịnh Mỹ mua cho mỗi người một cái đồ chơi làm bằng đường.
Ôn Hinh mua cho mọi người mỗi người một cái quạt tròn.
Ôn Noãn mua tặng mỗi người một cái ngọc bội.
Ôn Nhiên thấy mọi người đều tặng quà, cô bé cũng không thể lạc hậu.
Cô bé ăn đồ chơi làm bằng đường, ôm túi tiền nhỏ của mình, bên trong có năm lượng bạc, đây là kiếm được từ chỗ của Quách Thiến Ni.
Cô bé rất hào phóng nói: "Hôm nay muội mời mọi người đi tiệm cơm ăn cơm! Đây là bạc do muội kiếm được!"
Ôn Noãn nghe được lời này thì rất ngạc nhiên: "Nhiên nhi, cuối cùng muội cũng chịu tiêu bạc rồi sao?"
Ôn Nhiên rất thích bạc của mình, ngày nào cũng đếm một lần! Cũng không chịu tiêu xài!
"Có gì không nỡ chứ, trời sinh thân ta, hẳn có dùng, nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến!" Ôn Nhiên hào khí ngất trời phất tay nói!
Bạn cần đăng nhập để bình luận