Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 403: Ôn Nhiên Hào Phóng

Chương 403: Ôn Nhiên Hào PhóngChương 403: Ôn Nhiên Hào Phóng
Đây là lần trước Ôn Noãn mua hàng tết, Ngô thị thấy Ôn Noãn tiêu xài phung phí nên bảo nàng tiết kiệm một chút, lúc đó Ôn Noãn đã nói ra câu này.
Ôn Nhiên học đủ mười phần giọng điệu hào khí ngất trời của Ôn Noãn!
Lương Tử Vận ngạc nhiên nhìn Ôn Nhiên: "Nhiên nhi, muội lợi hại quá, câu thơ hay như vậy cũng có thể làm ra được!"
Ôn Nhiên: "Không phải muội làm, là muội nghe tam tỷ của muội nói."
Lương Tử Vận ngạc nhiên nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn xua tay nói: "Cũng không phải ta làm, ta cũng là nhìn thấy trong một cuốn thơ cổ mà thôi."
Lương Tử Vận: "Người làm câu thơ này là ai?"
Người có thể làm ra loại thơ như vậy, chắc chắn là người rất có tài hoa! Chắc chắn là rất nổi tiếng, là danh tiếng lưu truyền ngàn năm!
"Lý Bạch."
Lương Tử Vận: "Lý Bạch?"
Chưa từng nghe nói qual
"Noãn nhi, bao giờ rảnh muội có thể cho ta mượn cuốn thơ cổ đó xem một chút được không!"
Ôn Noãn: "Được!"
May mắn là nàng không làm thơ được, nhưng có thể viết chính tả thơ cổ.
Đấn lúc đó nàng viết chính tả một cuốn cho nàng ấy vậy!
Mấy người vừa nói vừa cười đi vào tửu lầu lớn nhất phủ thành, Bách Vị Trai.
Lúc này đang là thời gian dùng cơm, hôm nay Bách Vị Trai chật kín người.
Bên ngoài cũng có rất nhiều người xếp hàng chờ vị trí.
Đương nhiên đều là chủ nhân cử hạ nhân tới xếp hàng.
"Nhiều người như vậy sẽ phải đợi rất lâu đi!" Ôn Hinh nhìn hai mươi mấy xếp thành hàng.
"Không cần."
Lương Tử Vận có một gian phòng riêng ở Bách Vị Trai, chưởng quầy nhìn thấy Lương Tử Vận dẫn người đến thì lập tức chào đón, cung kính mời các nàng đi vào phòng riêng ở sân sau.
Tất cả phòng riêng ở Bách Vị Trai đều là thiết kế đặc biệt cho người có thân phận và địa vị.
Người thường không được đi vào, chỉ có thể ăn ở ba tâng lầu phía trước cửa tửu, nơi đó cũng có phòng riêng.
Chưởng quầy tự mình đưa thực đơn cho các nàng: "Xin hỏi các vị muốn gọi món nào?"
Ôn Nhiên hào khí ngất trời nói: "Mỗi món ăn đặc sản của các người đều lấy một phần!"
"Vâng, các cô nương xin chờ một lát!"
Ngô Tịnh Mỹ thấy tửu lầu này trang trí tao nhã như vậy, chợt hỏi: "Ăn cơm ở chỗ này rất đắt đúng không?"
Ôn Nhiên vừa định nói không sợ, cô bé mang theo năm lượng bạc.
Lương Tử Vận đã mở miệng nói: "Cũng tạm, bình thường một món ăn cũng chỉ một vài lượng bạc. Đắt nhất chính là món ăn đặc sản, nhưng mà cũng không vượt qua năm mươi lượng một phần."
Năm, mươi, lượng, một, phần! Ôn Nhiên sờ túi tiền nhỏ của cô bé, có chút muốn khóc, cô bé tổng cộng chỉ kiếm được hơn năm mươi lượng, cộng thêm tiên mừng tuổi năm mới, tiền tiêu vặt hàng ngày cũng chỉ có khoảng sáu mươi lượng, hôm nay đều phải dùng hết ở chỗ này sao!
"Tử Vận tỷ tỷ, tửu lầu có bao nhiêu món ăn đặc sản!" Một món! Hiển nhiên món ăn đặc sản chỉ có một món rồi!
Lương Tử Vận suy nghĩ một chút: "Chắc là có mười món, tám món gì đói"
Nàng chưa từng đếm.
Sấm chớp đùng đùng!
Mười món ăn đặc sản, năm mươi lượng một phần, đó là gần 500 lượng!
Ôi, ông trời, ông giết tôi dil
Ôn Nhiên: 'Mấy người chúng ta không cần ăn tận mười món ăn, đúng không?"
Một món ăn đã đủ rồi! Lại thêm một đĩa rau xanh! Không, cũng không cần thêm rau xanhI
Không đủ ăn thì thêm cơm trắng trộn với nước đồ ăn là được!
Lương Tử Vận: "Đồ ăn ở nơi này đều tương đối tinh xảo, một món ăn chỉ có một đĩa bé bé, mười món chắc là không đủ, còn phải gọi thêm mấy món ăn nữa."
Sấm, chớp, lại, vang, lên, đùng, đùng!
Cái tửu lầu gì vậy!
Lòng dạ ông chủ tửu lầu này thật độc ác!
Ôn Nhiên vừa định nói: Không ăn ở tửu lầu có lòng dạ độc ác như vậy, đổi tửu lầu khác!
Ôn Noãn nhịn cười, nghiêm túc nói: "Nhiên nhi, tam tỷ còn chưa từng ăn cơm ở tửu lầu sang quý như vậy đâu! Hôm nay cảm ơn muội nhé."
Ôn Hinh cũng gật đầu: "Món ăn ở nơi này đắt tiền như vậy, chắc chắn là rất ngon! Chờ lát nữa phải ăn thử mới được."
Lương Tử Vận: "Hương vị đúng là không tệ. Nghe có vè đắt, nhưng tiên nào của nấy thôi!"
Ôn Nhiên nghe được đoạn đối thọai của các nàng thì nóng nảy, ý của họ là muốn ăn!
Có bán cô bé đi cũng không đủ bạc đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận