Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 404: Đắt Chết Đi Được

Chương 404: Đắt Chết Đi ĐượcChương 404: Đắt Chết Đi Được
Ngô Tịnh Mỹ lại có chút lo lắng: "Năm mươi lượng bạc một món ăn đặc sản, giá này cũng thật đắt!"
Ôn Nhiên gật đầu!
Đắt! Đắt chết đi được!
Đi thôi, mau đi thôi!
Đừng ăn cơm ở chỗ này!
Ôn Nhu: "Không sợ, có Nhiên nhi mời, Nhiên nhi là là tiểu phú bà của nhà chúng ta".
Ôn Nhiên: "..."
Cô bé thật sự muốn chết, sao miệng cô bé lại nói bậy như vậy chứ!
Nói cái gì mà muốn mời khách!
Ôn Nhiên không thiết sống nữa, nói: "Tam tỷ, cho muội mượn chút bạc đi! Muội chỉ mang theo năm lượng bạc!"
Về sau cô bé sẽ dùng tiền tiêu vặt của cả đời này trả lại!
Mọi người thấy vậy đều không nhịn được mà bật cười.
Lương Tử Vận cười nói: "Nhiên nhi, muội yên tâm đi! Bữa cơm này tỷ mời! Hiếm khi mọi người mới đến phủ thành một lần, sao có thể để muội trả tiền được chứ! Lại nói ghi sổ nhà tỷ thì có thể rẻ hơn một nửa."
Ôn Nhiên cảm động đến rơi nước mắt: "Vẫn là Tử Vận tỷ tỷ tốt! Đám người các tỷ xấu lắm luôn đó!"
Mọi người lại không nhịn được mà bật cười.
Món ăn của Bách Vị Trai thật sự rất tinh xảo và ngon, nhưng Ôn Nhiên là người ăn quen thức ăn do Ôn Noãn nấu.
Cô bé cảm thấy năm mươi lượng bạc một phần tôm hùm minh châu cũng chỉ là như vậy, còn không ngon bằng tôm xào cay nhà mình nấu!
Không phải tam tỷ định mở một tửu lầu ở huyện thành sao?
Vậy chắc hẳn món ăn nhà cô bé sẽ bán với giá một trăm lượng một món!
Mấy người ăn cơm xong thì ra khỏi tửu lầu.
Lương Tử Vận gặp một phu nhân quen biết nên ở bên trong tửu lầu chào hỏi với người ta.
Mấy người Ôn Noãn ở ngoài cửa chờ nàng ấy.
Ôn Nhiên nhìn tửu lầu Bách Vị Trai này, vẻ mặt oán giận nói: "Sao tửu lầu này lại đắt như vậy chứ! Năm mươi lượng bạc một món ăn đặc sản, sao không đi cướp đi!"
Tống Cẩm Hâm, Tống Ngọc Đình, Tống Cẩm Tú, Ôn Ngọc, Quách Thiến Ni và mấy thiếu nữ, thiếu niên mặc quần áo lụa là vừa nói vừa bước xuống xe ngựa, đang di lên bậc thang.
Hạ nhân trong nhà đứng xếp hàng nửa ngày, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
Ôn Ngọc thấy đám người Ôn Noãn thì trợn trắng mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chán ghét, oan hồn bất tán!"
Ánh mắt của Tống Cẩm Phong không dấu vết nhìn qua nhìn lại trên người Ôn Nhu và Ôn Hinh cách bậc thang không xa không gần: "Ôn Ngọc biểu muội, mấy người này là ai?"
Tống Cẩm Phong là trưởng tôn đại phòng Tống gia, gia chủ tương lai của Tống gia, từ sau khi Ôn Uyển trúng cử thiên thu yến, hắn ta mới bắt đầu qua lại với gia đình Ôn Ngọc.
Tống gia làm ăn buôn bán rất lớn, nhưng chưa thể đánh vào vòng tròn ở kinh thành kia.
Nước ở kinh thành quá sâu, chỗ dựa của bọn họ không đủ cứng. Nếu là Ôn Uyển có thể mượn buổi tiệc thiên thu yến lần này thành danh, sau đó ga vào nhà cao cửa rộng ở kinh thành, vậy thì sau này Tống gia bọn họ vào kinh thành làm ăn buôn bán cũng có thêm một phần tự tin!
Cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận, cha và ông nội hắn ta quyết định trả mấy vạn giúp Ôn Gia Phúi
Đánh vào kinh thành không chỉ có thể kiếm được càng nhiều bạc hơn, có được mạng lưới quan hệ ở kinh thành, nữ nhi Tống gia cũng có cơ hội gả vào kinh thành, nam tử cũng có khả năng cưới quý nữ ở kinh thành.
Đây là một con đường lâu dài, nhưng nếu đi tốt sẽ giúp Tống gia nâng cao một bước, lại phú quý thêm hai đời!
Cho nên lần này hắn ta cũng ra mặt tiếp đón mấy người Ôn gia này.
Tròng mắt của Ôn Ngọc khẽ xoay tròn, người đại phòng Tống gia này đều là mắt để trên trán.
Trước kia mình cũng không ít lần bị bọn họ cố ý vô tình coi thường.
Nàng ta cười nói: "Các nàng à? Người của Ôn gia thôn".
Tống Câm Phong nghe vậy, ánh mắt lại không dấu vết nhìn lướt qua gương mặt của Ôn Nhu và Ôn Hinh, ánh mắt kia có chút bắt bẻ không dễ bị phát hiện.
Xinh đẹp, có thể làm sủng thiếp .
Hai thiếu nữ bên người hắn ta cũng ngước mắt liếc nhìn mấy người Ôn Noãn một cái, trên mặt là nụ cười khéo léo, gãi đúng chỗ ngứa, nhưng đáy mắt lại cất giấu sự khinh thường không dễ phát hiện.
Các nàng bước lên bậc thang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận