Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 406: Ngắm Đèn Hội Nguyên Tiêu

Chương 406: Ngắm Đèn Hội Nguyên TiêuChương 406: Ngắm Đèn Hội Nguyên Tiêu
Trong lòng Tống Cẩm Hoa rất khó chịu, có rất nhiều nghi ngờ ở trong lòng, nàng ta gật đầu nói: "Ừm."
Nàng ta cũng chỉ là may mắn được gặp mặt Lương Tử Vận một lần, chỉ nói được một câu.
Tống Cẩm Lệ nhìn về phía Ôn Ngọc: "Tại sao các nàng lại quen biết với nữ nhi của tri phủ? Thật sự là người của Ôn gia thôn sao?"
Ánh mắt của Ôn Ngọc khẽ chuyển động, sau đó lại bày ra vẻ mặt bừng hiểu: "Là người của Ôn gia thôn đói Chẳng trách Bách Vị Trai lại tặng 'Quà nhở cho bọn họ, thì ra là nhờ tri phủ phu nhân!"
Tống Cẩm Hâm nói: "Ba ca ca của biểu muội Ôn Noãn đều bái nhập môn hạ của Lâm sơn trưởng, phu nhân của Lâm sơn trưởng chính là dì của tri phủ phu nhân."
Sắc mặt của Tống Cẩm Phong lập tức thay đổi: 'Chuyện quan trọng như vậy, sao ngươi không nói sớm một chút!"
Đồ đệ của Lâm sơn trưởng!
Chuyện mày cũng không phải chuyện bình thường!
Tống Cẩm Phong cảm thấy có chút đau đầu!
Quách Thiến Ni nhìn thoáng qua Tống Cẩm Phong, không chỉ có vậy thôi đâu, hiện tại Ôn Noãn chính là huyện chúa!
Chỉ là trong lòng mỗi người đại phòng đều hiểu rõ mà không nói ra, cũng không nói với nhà bà cô.
Nhà bà cô giàu có, nhà bọn họ còn nhờ nhà bà cô giúp đỡ rất nhiều, nếu bị người Tống gia biết được chuyện này thì có khi sau này sẽ không nhiều như vậy...
Tống Cẩm Hâm nói: "Mấy người Ôn Thuần đã mười hai tuổi, chỉ học vỡ lòng một hai năm."
Tống Cẩm Phong: "..."
Như vậy... Thì có tác dụng gì?
Tết Nguyên Tiêu, phủ Giang Hoài được định sẵn sẽ rất náo nhiệt.
Lúc chiều tối, sau khi Nạp Lan Cẩn Niên ăn xong bữa tối ở nhà Ôn Noãn, người một nhà cùng nhau ra phố ngắm hoa đăng.
Ban đầu Ôn Gia Mỹ không muốn đi, nhưng Ôn Noãn nói hiếm khi mới được đến đây, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt.
Cơ thể của bà đã được Ôn Noãn điều trị khôi phục trở lại, Vương thị cũng khuyên bà đi ra ngoài, nên bà bèn đi ra ngoài.
Tối hôm nay, các cửa hàng trên đường đều đủ loại lồng đèn với kiểu dáng khác nhau.
Lộng lẫy chói mắt.
Tối hôm nay tất cả đường phố trong toàn bộ phủ thành đều có những hoạt động khác nhau.
Phố Hưng Thịnh có chơi đèn rồng, chơi sư tử; phố Bách Hưng có đi cà kheo; đường Trường Thọ có múa ương ca, chèo thuyền trên cạn; phố Văn Xương có đoán lồng đèn; phố Võ Tòng có đánh trống thái bình; bờ sông Bạc Châu có thả đèn hoa sen và các loại hoạt động khác.
Vô cùng náo nhiệt.
Hơn nữa những hoạt động đều diễn ra trong ba ngày liên tiếp.
Đám người bọn họ có hơn hai mươi người, đi ở trên đường cũng rất đồ sô. Nạp Lan Cẩn Niên vẫn luôn đi theo bên người On Noãn.
Ôn Thuần và Ôn Hậu rất tự giác đi bên người Ôn Nhu và Ôn Hinh, che chở các nàng, tránh cho các nàng bị người ta đụng vào.
Ba đứa bé nhỏ nhất là Ôn Nhiên, Ngô Cảnh Hoan và Ôn Lạc thì đi tuốt đàng trước, Ngô thị và Ôn Gia Thụy nhìn chằm chằm bọn họ.
Ngô Cảnh Thần và Ngô Cảnh Chí cũng che chở Ngô Tịnh Mỹ.
Vương thị, Ôn Gia Mỹ và Trương thị, ông Ngô thì cùng đi ở phía sau.
Ngô Khải Nghiệp đi ở cuối cùng trông chừng mấy người già.
Người một nhà xem lồng đèn ở ven đường, cảm thấy một đôi mắt không đủ nhìn.
Nhưng bởi vì người quá nhiều, lại thêm ba đứa nhỏ Ôn Nhiên chạy loạn khắp nơi.
Ôn Gia Thụy và Ngô thị nói: "Chúng ta trông chừng ba người bọn họ, đến lúc đó gặp nhau ở bến tàu Bạc Châu."
Những người khác đều gật đầu.
Đi được một lúc lâu sau, mọi người đều tách ra.
Hai đứa con của Ngô Khải Nghiệp một người đi theo hai vợ chồng Ôn Gia Thụy, một người đi theo mấy người Ôn Thuần đi đoán lồng đèn, còn ông thì đi theo phía sau ba người già, chăm sóc bọn họ.
Ôn Gia Mỹ vẫn luôn đi bên người Vương thị, che chở bà ấy, làm bà ấy không bị người ta đụng vào.
Người quá nhiều, cho nên Ôn Gia Mỹ đi bên cạnh vẫn luôn bị người khác đụng vào, ban đầu Ngô Khải Nghiệp đi ở phía sau bốn người bọn họ, thấy vậy ông lập tức đi đến bên người Ôn Gia Mỹ, giúp bà chống đỡ dòng người.
Ánh mắt của Ôn Gia Mỹ vẫn luôn nhìn đoàn biểu diễn múa ương ca, nên không phát hiện.
Vương thị thì có phát hiện, bà ấy nghĩ thâm, đứa bé này cũng là một người xui xẻo, cẩn thận săn sóc như vậy lại gặp một người vợ như thế, nếu không thì đã rất hạnh phúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận