Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 417: Không Biết Điều

Chương 417: Không Biết ĐiềuChương 417: Không Biết Điều
Vương thị không nóng không lạnh nói: “Cũng tạm thôi!"
Không chỉ có Ôn Bảo Trân, trong lòng mấy người Tống gia cũng rất khiếp sợ.
Tống Quý Cường thầm hận Ôn Bảo Trân ngay cả chất nữ và tẩu tử nhà mẹ đẻ một người thành huyện chúa, một người thành cáo mệnh phu nhân cũng không biết!
Ôn Bảo Trân cũng không để ý thái độ của bà ấy: "Mấy người Thuần nhi đi học đường rồi à? Thư viện Lộc Sơn khá gần với phủ của muội. Tẩu tử nói với bọn họ là có việc gì cứ đến trong phủ tìm muội. Đúng rồi, mấy tỷ muội Noãn nhi đâu rồi? Ngọc Đình, Cẩm Tú, các ngươi và mấy tỷ muội Nhu nhi cũng gần tuổi nhau, có chung đề tài, mau tim các nàng chơi đi!"
"Mới sáng sớm các nàng đã lên núi hái nấm rồi, không ở nhà. Các ngươi muốn đi hái nấm không?" Vương thị nhìn Tống Ngọc Đình, cười tủm tỉm nói.
Tống Ngọc Đình: "..."
Lên núi hái nấm? Nàng ta không muốn đi đâu!
Tống Ngọc Đình quay đầu sang bên khác.
Tống Cẩm Tú cười nói: "Hôm nay cháu mặc váy, không hợp lên núi, lần sau cháu mặc quần rồi lại đến đây cùng các biểu muội lên núi chơi."
Lúc này Tống Quý Cường cũng hiền hòa tươi cười nói: "Gia Thụy, dượng có hợp tác với Đường gia, phú thương ở huyện Ninh Viễn, dự định mở một tửu lầu ở huyện Ninh Viễn, cháu có hứng thú không? Nếu có hứng thú thì ba nhà chúng ta cùng nhau kinh doanh tửu lầu này! Đến lúc đó cùng nhau kiếm bạc! Cháu không cần làm gì cả, góp mấy trăm lượng là được, đến lúc đó tửu lầu chia phần trăm, ba nhà chúng ta chia đều!"
Ôn Gia Thụy lắc đầu: "Không được, bạc trong nhà đều cần dùng, tạm thời không có bạc dư thừa."
Tống Quý Cường lập tức nói: "Không sao, dượng có thể giúp cháu ra bạc trước, chờ tửu lầu kiếm lời lại trả cũng không muộn! Không trả cũng không sao! Chúng ta cũng coi như là người một nhà mà, đúng không!"
Ôn Gia Thụy vẫn lắc đầu: "Cảm ơn dượng, nhưng mà cháu không hiểu làm buôn bán, chỉ biết làm ruộng, vẫn là không nên nhúng tay vào."
"Không sao, cháu không cần làm gì cả..."
Sau đó cho dù Tống Quý Cường nói thế nào, Ôn Gia Thụy cũng không đồng ý.
Cuối cùng người một nhà cũng không ở lâu, thức thời chào từ biệt sớm.
Vương thị bảo người đưa quà đáp lễ cho bọn họ, còn trả lại nguyên vẹn quà tặng bọn họ mang đến.
Đây là có ý từ chối lui tới sao?
Ôn Bảo Trân tức giận vô cùng: "Thật sự không biết điều!"
Bà ta chính là bà cô của bọn họ đói
Hơn nữa bà ta là mang theo quà tặng phong phú đến cửa, còn nhăn mặt cho ai xeml
Trong lòng Tống Quý Cường cũng cảm thấy không thoải mái: Đúng là không biết điều!
Nhưng ông ta vẫn nói: "Về sau lại từ từ tạo quan hệ với tứ phòng, không nên quá nóng vội. Trước kia Ôn Gia Thụy là người đọc sách, người đọc sách đều có sự thanh cao, kiêu ngạo! Về sau bốn mùa lễ tết gì cũng nhớ tặng quà, đừng để xót nhà bọn họ. Bà nghĩ lại xem làm thế nào kéo gần quan hệ với tẩu tử..."
Tống Quý Cường cẩn thận dặn dò, nếu biết trước người của tứ phòng có bản lĩnh như vậy, ông ta đã sớm...
Ôn Bảo Trân bị Vương thị ghẻ lạnh, trong lòng rất khó chịu, nhưng bà ta vẫn gật đầu. Từ sau khi lão thái gia biết Tuệ An huyện chúa là chất nữ nhà mẹ de của bà ta, ông ta cũng đối xử với một phòng của bọn họ khác hẳn lúc trước!
Điều Tống Cẩm Hâm suy nghĩ là: Tứ biểu thúc này dầu muối không ăn, có phải bọn họ có phương pháp kiếm tiên gì khác không?
Tống Ngọc Đình: "Mẫu thân, sân con ở cũng cũ rồi, người giúp con sửa lại một chút đi! Trang hoàng giống như nhà tứ biểu ca là được!"
"Sớm muộn gì con cũng phải gả ra ngoài, còn trang hoàng làm gì?"...
Người một nhà ngồi xe ngựa rời khỏi thôn họ Ôn. Thế mà lại quên mất phải đi thăm Chu thị.
Sau đó Chu thị biết Ôn Bảo Trân mang theo quà tặng phong phú đến tứ phòng, tức giận đến mức không nuốt nổi coml
Ngọn cỏ đầu tường đầu này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận