Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 422: Ngẫu Nhiên Gặp Được

Chương 422: Ngẫu Nhiên Gặp ĐượcChương 422: Ngẫu Nhiên Gặp Được
Mấy ngày nay vẫn luôn mưa dầm kéo dài, mấy ngày mưa liên tục đã khiến cho đường cực kỳ lầy lội.
Nơi nơi đều là gồ ghề lồi lõm.
Vào lúc Ôn Hinh trở về, bởi vì né tránh một chiếc xe ngựa khác ở phía đối diện mà bánh xe của xe ngựa bị lún vào một vũng bùn rất sâu.
Phùng Tiểu Kiện có kỹ thuật đánh xe ngựa còn chưa đủ thuần thục, hơn nữa sức lực không đủ lớn, nghĩ mọi cách cũng không thể kéo xe ngựa lên.
Ôn Hinh cùng Ôn Nhiên xuống xe ngựa, ba người cùng nhau đẩy xe ngựa từ phía sau, dù đẩy thế nào thì xe ngựa vẫn không thoát khỏi vũng bùn được.
"Không được, thật sự chúng ta không đẩy được! Tiểu Kiện, ngươi ve Ngô gia thôn gọi mấy người đại cữu tới hỗ trợ đi!" Ôn Hinh thở hổn hển nói.
Trên đôi giày thêu dưới chân của nàng đều cực kỳ lây lội, ướt đẫm.
"Được!" Phùng Tiểu Kiện vừa định chạy trở về.
Lúc này phía sau truyền đến tiếng vó ngựa 'lộc cộc”.
Lâm Đình Hiên vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ, đang chuẩn bị đi vê phục mệnh với Nạp Lan Cẩn Niên.
Từ xa hắn đã thấy có xe ngựa bị dính vào vũng bùn, vì vậy hắn đã thả chậm tốc độ ngựa.
Khi chạy tới gần, mới phát hiện là hai tỷ muội Ôn Hinh.
Hắn nhảy từ ngựa xuống, chào hỏi: "Hai vị Ôn cô nương."
"Lâm công tử."
"Lâm công tử."
Hai tỷ muội nhiệt tình chào hỏi.
Lâm Đình Hiên đi tới bên cạnh hai người: "Xe ngựa bị lún sao?”
Ôn Hinh gật gật đầu: "Bị lún hơi sâu, chúng ta đều đẩy nhưng không được."
Phùng Tiểu Kiện là hài tử chưa trưởng thành, các nàng chỉ là nữ tử yếu đuối, xe ngựa này lại làm từ gỗ đặc rất nặng! Đẩy không được rất bình thường.
"Các ngươi tránh ra, ta giúp các ngươi đẩy xe ngựa lên."
Ba người nhanh chóng tránh ra.
"Cần tôi hỗ trợ không?" Phùng Tiểu Kiện hỏi.
Một người chỉ sợ không đủ lực! Vừa rồi ba người bọn họ còn không đủ lực.
"Không cần." Lâm Đình Hiên dùng một tay nâng một góc ở đáy xe ngựa, dùng sức một cái, toàn bộ bánh xe bị lún sâu dưới lớp bùn được rút lên.
Một cái tay khác của hắn dùng sức đẩy, một cái bánh xe khác của xe ngựa cứ thế chuyển động về phía trước, chỉnh cho chiếc xe ngựa đi qua cái hố sâu này, thì hắn mới buông tay, đặt hai cái bánh xe ngựa xuống mặt đất.
Phùng Tiểu Kiện: "..."
Đại lực sĩ
Hắn ta dùng vẻ mặt sùng bái nhìn hắn, vừa rồi bọn họ có ba người mà đẩy nửa ngày, nâng nửa ngày, cũng không thể thúc đẩy xe ngựa chút nào.
Trong mắt Ôn Nhiên toả ra ngôi sao: "Lam công tử, huynh thật sự quá lợi hại. Cảm ơn huynh! Nếu không bọn muội cũng không biết làm sao bây giol
Ôn Hinh nhìn hắn vì đẩy xe ngựa mà khiến cho giày tràn đầy nước bùn, áy náy nói: 'Lâm công tử, cảm ơn huynh, vì giúp chúng tôi mà khiến giày của huynh bị bẩn."
"Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần nói đến, nhìn sắc trời như muốn mưa, hai vị cô nương vẫn nên nhanh chóng trở về đi!" Lâm Đình Hiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời rồi nói.
Ôn Hinh cùng Ôn Nhiên gật gật đầu, sau đó hai người lên xe ngựa.
Sau khi Ôn Hinh lên xe ngựa, nghĩ đến cái gì, nàng ấy vén mành xe ngựa lên, nói với Lâm Đình Hiên: "Lâm công tử, giày kia có vừa chân không?”
Nàng ấy lại đền cho hắn một đôi giày vậy!
Lâm Đình Hiên ngẩn ra, sau đó gật gật đầu: "Khá tốt."
Đôi giày kia hắn không hề đi thử, cũng không biết hợp chân hay không.
"Vậy thì tốt." Ôn Hinh nghe xong thì yên tâm, nàng ấy buông mành xe ngựa xuống.
Lúc này Phùng Tiểu Kiện cũng nói cảm ơn, rồi đánh xe ngựa rời đi.
Lâm Đình Hiên xoay người lên ngựa, chỉ là không rời đi ngay mà chờ xe ngựa của bọn họ đi được một đoạn, hắn cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Phùng Tiểu Kiện, chỉ bảo hắn ta một chút.
Kế tiếp, Lâm Đình Hiên cưỡi ngựa một đường đi theo phía sau xe ngựa, không xa không gần.
Trong lúc vô ý Ôn Hinh vén rèm lên nhìn thoáng qua bên ngoài, mới phát hiện Lâm Đình Hiên đi theo phía sau xe ngựa của bọn họ.
Nàng vẫn luôn nhìn hắn.
Ôn Nhiên thấy nhị tỷ vẫn luôn nhìn bên ngoài, không khỏi cũng xốc mành xe ngựa lên nhìn về phía sau, sau đó thấy Lâm Đình Hiên theo ở phía sau, than thở nói: "Lâm công tử thật là người tốt. Huynh ay lo lắng xe ngựa chúng ta lại rơi vào vũng bùn, cho nên mới không rời đi ngay phải không?"
Ôn Hinh buông mành xe ngựa xuống: "Huynh ấy thật là một người nhiệt tình."
Khi xe ngựa về tới cửa thôn Ôn gia thôn, Lâm Đình Hiên mới đẩy nhanh tốc độ, giục ngựa rời đi.
Ôn Hinh không nhịn được lại nhấc mành xe ngựa lên nhìn thoáng qua thân ảnh cường tráng đã đi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận