Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 429: Chỉ Có Một Kết Cục

Chương 429: Chỉ Có Một Kết CụcChương 429: Chỉ Có Một Kết Cục
Sau khi rời khỏi quán, Ôn Noãn đến xem tiến độ sửa chữa của tửu lâu một chút.
Ôn Noãn xem cách bày trí của cửa hàng, Phan Thế Xương đã lo mọi chuyện rất khá, hiệu quả giống như nàng đã thiết kế: "Không tệ, hiệu quả giống như mong muốn của cháu. Cháu đi trước đây, Phan Thế bá đã vất vả rồi, Phan Thế bá dặn dò mọi người chú ý nghỉ ngơi, không cần vì đẩy nhanh tiến độ mà tăng ca thêm giờ, khi nào sửa sang xong thì khai trương là được, không cần gấp."
"Được, ta đã biết, vì tiền công cháu bỏ ra cao nên mọi người mới ra sức như vậy."
Phan Thế Xương tiễn Ôn Noãn ra ngoài: "Cháu cũng cẩn thận một chút."
Ôn Noãn vẫy tay một cái, đi về chỗ nhà đấu giá.
Tống Quý Cường cùng Tống Cẩm Hâm hôm nay cũng đến xem tiến độ sửa sang của tửu lâu trên trấn.
Bọn họ nghe nói trên phố Tĩnh Phúc bên này có một tửu lâu đang được sửa sang lại, hơn nữa cửa sổ đều dùng bằng kính, bên ngoài tửu lâu trông vô cùng rực rỡ, tráng lệ và vô cùng hoành tráng!
Hai người họ cũng đến nhìn xem.
Không ngờ vừa đến đã thấy Phan Thế Xương tiễn Ôn Noãn ra ngoài, Ôn Noãn còn dặn dò ông ấy những điều chú ý khi trang hoàng.
Tống Cẩm Hâm: "Ông nội, đó là Ôn Noãn của nhà tứ biểu thúc đúng không?"
"Là nàng." Trước kia ông ấy không hề chú ý đến tiểu cô nương này, nhưng có nghe nói nàng yếu ớt, có nhiều bệnh sống không thọ, không ngờ không chỉ vẫn còn sống, mà còn được Hoàng thượng ban thưởng phong làm huyện chúa.
Thật sự không thể ngờ được!
"Chẳng lẽ tửu lâu kia là của nhà tứ biểu thúc mở?"
"Có lẽ là vậy, đi lên xem sao”.
Hai người không thể không bước đến, sau đó liếc mắt đánh giá bên ngoài gian tửu lâu này, cách trang trí bên ngoài thật sự có chút giống như nhà ở của tứ phòng.
Khó trách ngày đó ông ta nói với Ôn Gia Thụy là ông ta có mở tửu lâu ở thị trấn, mời Ôn Gia Thụy hùn vốn cùng, nhưng ông ấy lại từ chối!
Hóa ra là bản thân Ôn Gia Thụy đã mở một tửu lâu trong thị trấn.
"Con phố vắng vẻ này, nơi này mà mở tửu lâu chắc việc buôn bán cũng không tốt lắm nhỉ?" Tống Cẩm Hâm nói.
"Chỉ sợ không đủ bạc, tiền thuê ở trên con phó này khá rẻ, cho nên mới đến đây mở tửu lâu."
Ở con phố này mà mở tửu lâu thì chỉ có một kết cục, chính là mất sạch vốn!
Ôn Gia Thụy chỉ có thể làm ruộng, cũng có thể đọc sách được, nhưng làm sao có thể buôn bán?
Con phố này đã là phố cũ của huyện thành, còn xuống dốc nhiều năm.
Cửa hàng bên cạnh vừa nhìn đã thấy rất cổ xưa, hơn nữa bán đồ cũng không phải loại cao cấp, không phải là cửa hàng bán nông cụ thì cũng là nơi xay bột, còn có cửa hàng giấy, làm gì có người giàu nào có thể đi qua con đường này?
Mà người nghèo thì căn bản sẽ không đi vào tửu lâu ăn cơm.
Thật sự là điển hình của người đọc sách không hiểu chuyện buôn bán, không chỉ có tự cho mình là đúng lại còn nghĩ mình cao thượng.
Bản thân ông ta mang bạc tới tận cửa mà còn không muốn, không biết đối nhân xử thế giống cả nhà đại phòng.
Ông ta vừa nói, Ôn Gia Phú đã lập tức ngàn ơn vạn tạ mà nhận!
Ông ta chờ tửu lâu của Ôn Gia Thụy không còn vốn nữa, sẽ chịu không nổi mà đến tìm ông ta.
Ôn Noãn trợ lại buổi bán đấu giá, bán đấu giá cũng vừa lúc chấm dứt.
Nàng ở phía sau chờ Ôn Gia Mĩ.
Sau khi buổi bán đấu giá kết thúc, Ôn Gia Mỹ bước chân hư ảo, lơ lửng đi ra như mất hồn mất víal
Bà không đi lấy bạc bán đấu giá được.
Ôn Noãn đã nói với Chu lão, bạc bán được từ hai món đồ đấu giá kia, đến lúc bọn họ đến nhà nàng lấy ra dưa dưỡng sinh thì cũng thuận tiện đưa ngân phiếu tới là được.
Ôn Gia Mỹ kích động nhìn Ôn Noãn nói: "Noãn nhi! Cháu có biết không..."
Mới vừa mở miệng ra, sau đó như nhớ đến cái gì, Ôn Gia Mỹ lập tức im miệng.
Ôn Noãn thấy tiểu cô như vậy, chỉ biết có lẽ đã bán được mức giá tốt.
Nàng mỉm cười: "Đi thôi! Tiểu cô, về nhà rồi nói sau, chúng ta đi tới tiệm vải một chuyến".
"Được!" Không thể nói, tiền không thể để lộ ra bên ngoài.
Hai người rời khỏi hội đấu giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận