Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 433:Y Thế Hiếp Người

Chương 433:Y Thế Hiếp NgườiChương 433:Y Thế Hiếp Người
Đồ sứ nhà bọn họ, chỉ treo cái danh ở nha môn, hơn nữa xưởng còn chưa xây xong, nào có danh tiếng gì, đành phải dựa vào bán đấu giá, sau đó đánh bại hai nhà Nam Thanh Bắc Màu để tăng vọt độ nổi tiếng.
Người Ngô gia nghe nói đồ sứ của Ôn Noãn và Ôn Gia Mỹ được bán với giá trên trời hơn một vạn hai và ba ngàn lượng, người một nhà liền bước vào trạng thái điên cuồng nhiệt tình học tập.
Hai huynh đệ Ngô Cảnh Chí và Ngô Cảnh Hoan học càng thêm nghiêm túc, bọn họ muốn kiếm nhiều tiền, bù vào số bạc mà lúc trước mẹ bọn họ đã trộm.
Ôn Noãn cũng rất có kiên nhẫn, nghiêm túc dạy.
Hai huynh muội Thanh gia là Thanh Dương và Thanh Loan dựa theo tin tức tra được, dẫn người đến thôn Ngô gia.
Sau khi nha hoàn Thanh Y nhảy xuống xe ngựa, xoay người đỡ Thanh Loan xuống.
Thanh Loan nhìn thoáng qua đất đỏ dưới chân, phía trên rải đầy lá trúc, chân rụt lại, chân chờ một chút, mới cẩn thận đặt chân xuống đất.
Nhón mũi chân, đi tới một chỗ bằng phẳng sạch sẽ, không muốn đi thêm bước nữa.
"Đại ca, có phải tìm nhầm chỗ rồi không?"
Bọn họ nhìn cái xưởng gốm sứ cũ nát này.
Đây là nơi nung ra đồ sứ màu Pháp Lang khiến bọn họ cảm thấy có nguy cơ rất lớn?
Cũng quá keo kiệt rồi!
Rõ ràng là cái hâm nung gạch, nung ra cái loại lu đất đựng nước mới đúng!
Thanh Dương chỉ nơi nào đó.
Chỗ đó có một tảng đá lớn màu vàng, phía trên có khắc bốn chữ Tuệ An sứ diêu rất to.
Chữ rồng bay phượng múa, nhưng ẩn ẩn lộ ra một cổ khí phách phi dương.
Chữ giống như người, bởi vậy có thể thấy được người viết chữ có tính cách bừa bãi, tự cho là phi phàm!
Thanh Loan nhìn qua đó, đây là Tuệ An sứ diêu thật sao?
Sau đó nàng ta cảm thấy cảm giác nguy cơ biến mất không còn.
Bọn họ đã tra được trong thôn Ngô gia có rất nhiều người nung gạch xanh, toàn bộ thôn ngoại trừ nung gạch xanh, chẳng một ai là có tiền đồI
Đời đời nung gạch, Thanh gia bọn họ muốn lấy được phương pháp chế màu Pháp Lang kia.
Không cần kiêng kị!
"Xin hỏi các ngươi tìm ai2" Lúc này giọng nói của Ngô Khải Nghiệp vang lên sau lưng hai người.
Ông mới từ trong nhà đi đến chỗ sản xuất gốm sứ.
Hai huynh muội quay đầu lại, sau đó ánh mắt nhất trí liếc nhìn đánh giá Ngô Khải Nghiệp từ đầu đến chân.
Quần áo trên người Ngô Khải Nghiệp toàn mụn vá, tuy rằng tiểu muội và mẹ có may cho ông thêm vài bộ đồ mới, nhưng mà ông không nỡ mặc đến đây làm việc, cho nên lúc tới hầm trú ẩn toàn mặc áo cũ.
"Ngươi làm công ở chỗ sản xuất gốm sứ này?" Thanh Loan thấy trên quân áo hắn có dính chút màu men gốm, liền hỏi.
Nếu là sư phó nghiên cứu phát minh ra màu Pháp Lang thì tốt rồi.
Nhìn cách ăn mặc của ông, hẳn xuất thân từ gia đình nghèo khổ, chắc chỉ cần chi ra chút bạc để mua phương pháp là được.
"Không phải, xưởng gốm sứ này do nhà ta mở. Các người tìm ai?"
Hai người nghe xong thật ra có hơi ngoài ý muốn.
Hai huynh muội liếc nhau.
Thanh Dương: "Màu Pháp Lang là do xưởng gốm sứ nhà ngươi tạo ra?"
"Đúng vậy."
Đôi tay Thanh Loan đan vào nhau: "Chúng ta đến đây là vì muốn mua phương pháp tạo ra màu Pháp Lang của nhà ngươi, năm vạn lượng, ta mua cách làm ra màu Pháp Lang trong tay ngươi."
"Xin lỗi, đó không phải do ta nghiên cứu phát minh ra, hơn nữa dù có trả bao nhiêu bạc cũng không bán phương pháp tạo ra màu Pháp Lang. Các người đi đi!"
Thanh Loan nhíu mày: "Không phải do ngươi nghiên cứu phát minh ra, vậy là ai?"
"Không thể nói ra".
Thanh Dương: "Vậy huynh đài có biết màu Pháp Lang được làm ra như thế nào không, nếu ngươi biết, nói cách làm cho chúng ta, chúng ta có thể cho ngươi một vạn lượng bạc!"
Một vạn lượng bạc đối với dân quê như bọn họ, có thể đủ để sống mấy chục đời rồi!
"Thật xin lỗi, ta không biết."
Lúc này Thanh Dương mở miệng nói: "Chúng ta là người của gốm sứ Thanh gia, Thanh gia có người làm nương nương trong cung. Nếu các ngươi bán phối phương cho chúng ta, sau này các ngươi chính là bạn bè của Thanh gia, đồ sứ của các người có thể dán tiêu chí Thanh gia, sau đó bán với giá tốt hơn! Chúng ta chỉ thu tiền trung gian."
"Không cần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận