Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 436: Làm Đồ Đệ Của Người Có Chỗ Tốt Gì?

Chương 436: Làm Đồ Đệ Của Người Có Chỗ Tốt Gì?Chương 436: Làm Đồ Đệ Của Người Có Chỗ Tốt Gì?
"Yên tâm đi! Nhà chúng ta lấy Sứ Thanh Hoa để nổi tiếng, không ai có thể lay động địa vị của nhà chúng ta, nên lo lắng chính là Thái gia... Về sau chờ Nhị hoàng tử... , đến lúc đó hết giận cũng không muộn.
Trong lòng Thanh Loan vẫn cảm thấy nghẹn khuất, nhưng chỉ có thể nhịn xuống.
Mà Thái gia hôm nay tới cửa muộn một bước, sau đó thấy một màn xuất sắc này.
Bọn họ im lặng tới, lại im lặng rời đi,không mang theo một đám mây” nào.
Sau khi hai huynh muội Thanh gia rời đi.
Ôn Gia Mỹ hỏi Ngô Khải Nghiệp: "Nhị cữu, huynh có sao không?"
"Không sao." Chỉ là khi nói chuyện có chút đau.
Ôn Noãn nhìn qua, mặt của Ngô Khải Nghiệp đều sưng lên như đầu heo.
Ôn Noãn: "Nhị cữu, hòm thuốc cháu đưa lúc trước có rượu trật khớp, nhị cữu đi thoa một chút thuốc đi!"
"Ta giúp đệ thoa." Ngô Khải Hoa lập tức nói.
Sau đó ông nói với ông Từ nói: "Lão bá, vừa rồi cảm ơn ngươi!"
Những người khác cũng sôi nổi nói lời cảm ơn.
Từ Đình Chi vui vẻ xua tay: "Không cần khách sáo, không cần khách sáo! Là việc nên làm! Ta chỉ là đang giúp tiểu đồ đệ của ta."
Từ Đình Chi nhìn Ôn Noãn nước mắt lưng tròng: "Tiểu đồ đệ, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi!"
Hắn tới nha môn tra được Tuệ An sứ diêu ở Ngô Gia thôn liền lập tức chạy tới!
Ôn Noãn: "..."
"Lão gia gia, ông nhận sai người rồi, ta không phải đồ đệ của ngươi”.
Ông Từ khụ khụ hai tiếng, sửa sang lại quần áo, đặt tay sau lưng nói: "Trước kia không phải, nhưng ngươi lập tức phải bái sư rồi còn gì?"
"Lão phu là Từ Đình Chi, người kinh thành, ba tuổi học vẽ tranh, thiếu niên thành danh... , ngày đó thấy một bức tranh của ngươi ở hội đấu giá, cảm thấy ngươi rất có thiên phú vẽ tranh, lão phu quyết định thu ngươi làm đồ đệt Đến đây! Mau lại đây bái kiến sư phó!"
Cái gì? Không nhận hắn làm sư phó ư?
Không thể được, ông ay ưu tú như vậy, mỗi người đều muốn bái ông ấy làm thay sao có thể có người không muốn làm đồ đệ của ông ấy chứ?
Ôn Noãn: '..."
Người này còn không biết xấu hổ hơn mình đấy!
Kinh nghiệm nói cho nàng, không thể nhận người không biết xấu hổ làm sư phó!
"Xin lỗi, lão gia gia, ta không cần sư phó."
Từ lão: ”...'
"Ngươi có biết ta là ai không?"
Nha đầu này sẽ không phải chưa từng nghe danh tiếng lừng lẫy của ông ấy đấy chứ ?
"Từ Đình Chi, người kinh thành, ba tuổi có thể vẽ tranh, thiếu niên thành danh, mười tuổi đã vẽ được một bức tranh nổi tiếng khắp Kinh Thành... Ngự Thư Phòng treo đầy danh tác của ông, một bức tranh có giá trị liên thành". Ôn Noãn nói ra từng chữ mà ông ấy vừa tự giới thiệu.
Từ Đình Chi:
Nha đầu này còn nhớ rõ hơn cả ông ấy!
"Làm đồ đệ của ta có rất nhiều chỗ tốt!" Bắt đầu dẫn địch thâm nhập.
Ôn Noãn tò mò hỏi lại: "Ồ? Làm đồ đệ của ông có chỗ tốt gì? Là đi tửu lầu ăn cơm không cần trả tiền sao?"
Từ Đình Chi:
"Đi tiệm lương mua lương thực không cần trả tiên?"
"Đi tiệm vải mua vải không cần trả tiền?"
"Đi y quán xem bệnh không cần trả tiền?"...
"Hay là làm đồ đệ của ông thì mỗi tháng đều sẽ có một ngàn mấy trăm lượng tiền công? Nếu như vậy thì ta đây cố mà làm vậy!"
Ôn Noãn liên tiếp kể ra mười mấy vấn đề không cần tiền, làm Từ Đình Chi hoàn toàn há hốc mồm!
Thời buổi này làm sao vậy?
Sư phó còn phải trả tiền công cho đồ đệ?
"Không phải sao? Vậy thì sao được tính là làm đồ đệ của ông có rất nhiều chỗ tốt? Thật xin lỗi, lão gia gia, ta không cần sư phó. Ông đi tìm những người khác đi!"
Sư phó là thứ rất phiền toái, nghĩ lại kiếp trước mình đã có quá nhiều sư phó, mỗi người đều rất phiền.
Từ Đình Chi:
Thôi, thôi, tiên có ở khắp thiên hạ, đồ đệ lại chỉ có một!
Đối với ông, việc mỗi ngày phải đi tìm đồ đệ khắp nơi còn vất vả hơn việc kiếm tiền.
Coi như cho đồ đệ chút tiền tiêu vặt dil
Tiểu đồ đệ ở trong hầm trú ẩn cũ nát này, e rằng trong nhà cũng rất nghèo.
"Tiểu đồ đệ! Mua đồ vật cũng không thể không trả tiên nha! Nhưng mà sư phó ta có thể cho tiểu đồ đệ ngươi mỗi tháng hai ngàn lượng tiền tiêu vặt!"
Ôn Noãn: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận