Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 449: Thu Hoach 2

Chuong 449: Thu Hoach 2Chuong 449: Thu Hoach 2
Mọi người gặt lúa mạch đều không rảnh về nhà ăn cơm, On Noãn, Vương thị và Ngô thị ở trong nhà nấu cơm rồi đưa đến hai bên bờ ruộng ngoài đồng, cho đám người làm công theo ngày ăn.
Trứng xào cà chua, dưa chua hầm thịt, cải xoăn xào thịt muối, không cần nói mọi người ăn ngon đến mức nào!
Bởi vì đều được nấu bằng nguyên liệu dưỡng sinh, ăn no nên sức lực cũng trở vê, mọi người ra sức gặt, cũng không sợ râu đâm vào cánh tay, trên mặt, cổ, mấy vị trí lộ ra ngoài đều vừa đau vừa ngứa!
Sau khi ăn cơm xong, Ôn Gia Thụy lại bắt đầu dùng xe bò chờ từng đống, từng đống lúa mạch đi sân phơi lúa.
Thừa dịp đang lúc có ánh nắng, nhanh chân phơi lúa mạch một chút.
Ôn Gia Phú vội vàng trở lại ruộng lúa mạch, lúc này đã là buổi chiều, lúa mạch đã thu hoạch gần xong!
Ông ta không nhìn thấy bóng dáng Ôn Gia Thụy đâu, không khỏi chạy đến bên người ông Ôn: "Cha, tứ đệ đâu?"
"Hắn chở lúa mạch đến sân phơi lúa, làm sao vậy? Con tìm hắn có chuyện gì à?" Ông Ôn thấy sắc mặt của đại nhi tử có chút sốt ruột nên dò hỏi.
"Không có, con muốn hỏi tứ đệ lấy một túi lúa mạch trở vê nếm thử, không biết lúa mì vụ đông có ngon không."
"Lúa mạch này còn chưa phơi khô, sao có thể nếm thử?”
"Không sao, con lấy về trấn trên phơi khô là được. Không cần quá nhiều, mấy cân là đủ rồi."
Ông Ôn xua tay: "Vậy con lấy một chút đi! Đến lúc đó cha nói với tứ đệ của con, hắn cũng không phải là người keo kiệt như vậy!"
"Được ạI" Ôn Gia Phú vội vàng lấy một túi lúa mạch nhỏ rồi rời đi.
Bởi vì chỉ lấy một túi nhỏ, cũng không nhiều lắm, so sánh với mấy trăm cân lương thực, ông Ôn cảm thấy chuyện này không là gì, cho nên lúc Ôn Gia Thụy trở về, ông ấy cũng quên nói chuyện này.
Một đống, một đống lúa mạch được chở đến sân phơi lúa, không cần nói thôn dân nhìn đỏ mắt đến mức nào.
Thôn trưởng chỉ trông một mẫu đất, nhìn lúa mạch vàng rực rỡ trong sân phơi lúa, ông ấy cười đến mức thấy răng không thấy mắt đâu!
Cũng may ông ấy sáng suốt!
Bởi vì thuê nhiều người nên chỉ cần một ngày đã thu hoạch xong hai mươi mấy mẫu ruộng lúa mạch.
Kế tiếp là phơi lúa mạch ở ngoài sân phơi ba ngày, Ôn Noãn thấy đã khô vừa đủ rồi, sau đó lại bắt đầu đập, rê thóc.
Cứ thế mấy chục người lại bận việc một ngày!
Met quá sức!
Kế tiếp còn phải phơi khô lúa mạch mới có thể tính toán sản lượng.
Trong thư phòng.
Nạp Lan Cẩn Niên, Ôn Noãn, Lương tri phủ, Âu Dương Hoàn An, Ôn Gia Thụy, năm người cùng nhau ngồi, bắt đầu thảo luận xem rốt cuộc trên toàn bộ Nạp Lan quốc có những địa phương nào có thể bắt đầu gieo trồng lúa mạch vụ đông trong năm sau.
"Cho dù là nơi rất lạnh cũng có thể gieo trồng lúa mạch, chỉ là thời gian trưởng thành khá dài. Nếu ở địa phương bình thường thì gieo trông hơn 100 ngày là có thể thu hoạch, cũng có thể là hơn 90 ngày lúa mạch đã chín, còn khu vực rét lạnh thì...
Ôn Noãn cẩn thận nói, Lương Hoán Chương nghiêm túc ghi chép lại.
Ông ấy từng làm quan ở rất nhiều địa phương của Nạp Lan quốc, hơn nữa khi đọc sách cũng đi du học ở rất nhiều địa phương, biết được tình hình khí hậu của các nơi.
Mấy người thảo luận xem những huyện trấn nào của Nạp Lan quốc có thể mở rộng lúa mì vụ đông, khi nào gieo hạt, làm khu vực có khí hậu lạnh có thể gieo trồng hai vụ một năm, làm khu vực ấm áp có thể gieo trông ba vụ một năm.
Sau khi có kết quả, ông ấy viết một phần tấu chương đưa cho Nạp Lan Cẩn Niên xem qua, chờ đến lúc lúa mạch phơi khô, tính toán ra sản lượng, ông ấy liền ra roi thúc ngựa sai người đưa đến kinh thành.
Nạp Lan Cẩn Niên nói với Âu Dương Hoài An: "Đợi lúa mạch phơi khô xong, ngươi sai người thu tất cả lương thực vào kho lúa, bảo quản cho tốt, năm sau lấy làm hạt giống lúa mạch."
"Được". Âu Dương Hoài An gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận