Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 455: Vao Kinh 3

Chuong 455: Vao Kinh 3Chuong 455: Vao Kinh 3
Cả nhà đại phòng không có cách nào, chỉ có thể tức giận rời đi.
"Đồ súc sinh lão tứ kia càng ngày càng không có nhân tính!"
"Còn cách nào đâu, nữ nhi người ta là huyện chúa, mẫu thân là cáo mệnh phu nhân, còn quen biết nhiêu quý nhân như vậy! Lại không cần phải dựa vào ông, còn nhận ông làm đại ca để làm gì?" Trong lòng Tiểu Chu thị cũng không vui vẻ, cả nhà tứ phòng thật sự quá tuyệt tình!
Trước kia khi Noãn nhi sinh bệnh, bà ta cũng cho bọn hắn mượn bạc, hơn nữa bọn họ bán phòng, bán đất, không phải đại phòng ra bạc mua, thì phòng ở kia có thể bán ra với giá cao như vậy sao?
Tiểu Chu thị không biết rằng Chu thị ở trước mặt bà ta và Ôn Gia Phú nói là dùng giá cao để mua đất, thật ra đây không phải sự thật.
"Phản rồi, huynh trưởng như cha, hắn lại có thể không nhận người đại ca này!"
Ôn Ngọc: "Soi mắt trắng như vậy, không nhận không phải rất bình thường hay sao?"
Người một nhà tức giận quở trách cả nhà Ôn Noãn.
Chậm trễ một lúc như vậy, bọn họ muốn đi vào trong thành nhưng trời đêm đã muộn, cửa thành cũng đóng rồi.
Người một nhà không tìm thấy chỗ ở, ở đây cách thị trấn bên cạnh cũng xa, đành chỉ có thể ăn ngủ đầu đường, ở trong xe ngựa tạm chấp nhận qua một đêm.
Lúc này, đúng là lúc thời tiết chuyển ấm, chính là thời kỳ nhiều muỗi nhất trong năm, người một nhà bị muỗi đốt sưng đầy nốt ở mặt!
Ban đêm, ánh trăng như nước.
Nạp Lan Cẩn Niên ngồi ở bên hồ, câu hai con cá lên.
Sau đó để Lâm Phong xử lý sạch sẽ, hắn ngồi ở bờ sông nướng cá.
Ba mươi phút trôi qua, cửa phòng của Ôn Noãn bị gõ vang.
Ôn Noãn đang ở trong phòng vẽ, nàng nghe thấy tiếng đập cửa, buông bút xuống rồi đi qua mở cửa.
Trong tay Nạp Lan Cẩn Niên đang cầm một đĩa cá nướng: An không?"
Dưới ánh nến trong phòng, dung mạo tuấn tú của nam tử càng có thêm vẻ tà mị. Con ngươi hắn lấp lánh, trong đó còn có một cái bóng người nho nhỏ.
Ôn Noãn thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua con cá đã được nướng vàng, một mùi hương xông vào mũi.
Đột nhiên, nàng cảm thấy có chút đói bụng.
Cơm chiều bởi vì say xe nên không có khẩu vị, vì vậy nàng cũng ăn không được nhiều lắm.
"Huynh nướng à?" Ôn Noãn nhận lấy, sau đó đi vào phòng.
"Đúng vậy". Nạp Lan Cẩn Niên đi theo vào, không hề đóng cửa.
"Huynh cũng sẽ nướng cá sao?" Ôn Noãn đặt cá nướng lên bàn, sau đó nàng thu dọn lại đồ trên bàn.
Nạp Lan Cẩn Niên không trả lời.
Lúc này, Lâm Phong lại mang thêm mấy đĩa nướng đến đây, có xiên thịt dê nướng, nấm, rau hẹ.
"Khoảng thời gian trước chủ tử cố ý đi..."
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh nhạt quét mắt về phía hắn ta một cái: Đổ dạ hương?
Lâm Phong lập tức câm miệng: "Chủ tử, Tuệ An huyện chúa từ từ ăn, thuộc hạ mang một chút cho lão phu nhân cùng Ôn lão gia, còn có ba vị Ôn cô nương."
Lâm Phong nói xong lập tức chạy!
"Khoảng thời gian trước huynh cố ý đi nơi nào?"
"Không đi đâu." Nạp Lan Cẩn Niên ngồi xuống trước: 'Ăn đi"
Ôn Noãn không hỏi lại, đúng thật đói bụng, cứ thế ăn luôn.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn nàng ăn rất ngon miệng, giả vờ lơ đãng hỏi: "Hương vị như thế nào?"
"Khá tốt! Nếu là có bia thì tốt rồi!"
Khoé miệng Nạp Lan Cẩn Niên khẽ nhếch lên: "Bia là rượu gì?"
Ôn Noãn: "Một loại rượu tương đối đặc biệt, rất nhiều bọt khí, khi ăn đồ nướng mà uống bia sẽ rất ngon, về sau tôi sẽ ủ cho huynh uống."
Lần sau mua chút lúa mạch trở về ủ chút bia để giải khát mùa hè.
Nạp Lan Cẩn Niên nhíu mày: "Cô uống qua rồi?"
Tuổi còn nhỏ như vậy mà uống rượu? Khó trách không lớn được!
"Chưa từng uống qua, nhưng mà lúc trước tôi từng thấy qua trong sách, ngày đó gặp được một người tóc vàng lam mắt, trên người hắn có một chai bia, ta mới biết được hoá ra thật sự có bial" Thiếu chút nữa nói lỡ miệng, Ôn Noãn âm thầm thè lưỡi.
Nạp Lan Cẩn Niên nghe xong không nói cái gì nữa, chỉ là gọi Lâm Phong cầm một bầu rượu đến đây, uống trước mặt Ôn Noãn, sau đó lại không cho phép Ôn Noãn dính một giọt, khiến Ôn Noãn tức giận đến ngứa răng, muốn một chân đá hắn ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận