Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 461: Ai Vô Sỉ Nhất?

Chương 461: Ai Vô Sỉ Nhất?Chương 461: Ai Vô Sỉ Nhất?
Nhi tử bất hiếu, còn chưa đến năm mới đã vội rời nhà trốn đi, vài tháng sau mới chịu quay về, sau khi trở về cũng không đến liếc mắt nhìn lão nương này một cái, chuyện gì đang xảy ra?
Không hề nghĩ đến lão mẫu thân này sao?
Nạp Lan Cẩn Niên sau khi vội vàng trở lại Vương phủ, phát hiện Lương Tử Vận đã hẹn mấy tỷ muội Ôn Noãn đi ra ngoài dạo kinh thành.
Nạp Lan Cẩn Niên lúc này mới nhớ, dường như hắn đã quên đến Khang Ninh cung để thăm Thái hậu, sau đó lại tiến cung.
Trên đường ở kinh thành.
Bởi vì Thiên Thu yến sắp đến, nên sứ giả của các quốc gia cũng đến chơi, vì thế đường phố vô cùng náo nhiệt, đôi khi còn có thể thấy một đội binh lính tuần tra đi qua.
Lương Tử Vận cùng ba tỷ muội Ôn Noãn đang ở trong một tiệm trang sức lớn nhất kinh thành.
Ngày mai chính là Thiên Thu yến, nàng đã đặt hai bộ trang sức ở nơi này, trong đó có một bộ là dành cho Ôn Noãn.
Lương Tử Vận dẫn các tỷ muội Ôn Nhu đến lầu hai chọn trang sức, Ôn Noãn cũng đã chọn xong.
Ôn Noãn đi xuống lầu thấy các đồ bằng ngọc trong cửa hàng đều được chạm trổ rất tinh mỹ, nàng đi xuống chọn một ít ngọc bội, chất lượng không quá tốt nhưng kiểu dáng rất đẹp lại được chạm trổ tinh mỹ: "Chưởng quầy, bọc lại giúp tai”
Sau khi mua xong, trở về nàng sẽ dùng mây tía dưỡng, để sau này khi cửa hàng trang sức của nàng khai trương, giá bán của những miếng ngọc bội này có thể tăng gấp đôi.
Hôm nay Quách Minh Diễm cùng vài quý nữ trong kinh thành hẹn nhau đến nơi này để lấy trang sức đã đặt từ trước.
Ngày mai ai cũng muốn tiến cung tham gia Thiên Thu yến, nên tất cả đều ăn mặc rất xinh đẹp!
Quách Minh Diễm vừa thấy Ôn Noãn, một sự căm hận không thể nào đè xuống được!
Nàng ta nhìn ngọc bội rẻ tiền trong tay Ôn Noãn, ánh mắt nàng ta hiện lên vẻ khinh thường.
Nàng ta mỉm cười tiến lên: "Ôn cô nương cũng đến kinh thành sao? Thân phận của cô nương cao quý, đeo ngọc bội này làm sao có thể xứng với thân phận của cô nương, như vậy chẳng phải đã làm trò cười cho thiên hạ sao? Để ta chọn cho cô một kiểu!"
Ôn Noãn thản nhiên nhìn nàng ta: "Không cần!"
"Ôn cô nương là do không có đủ bạc sao? Cũng khó trách, thu nhập một năm của người nhà nông không có bao nhiêu! Không sao, để ta tặng cho cô một bội"
Ôn Noãn vừa nghe đã mỉm cười: "Được!"
Đồ tặng không, có lý do gì mà nàng không lấy chứ?
Sau đó Ôn Noãn nói với chưởng quầy: "Chưởng quầy, lấy ra bộ trang sức đắt nhất cũng là bảo vật áp đáy hòm của các ngươi đem ra đây! Chính là đồ trang sức có đá quý màu đỏ giá hai vạn lượng kia! Quách cô nương sẽ trả cho ta."
"Được. Tuệ An huyện chúa xin chờ một chút!"
Sắc mặt của Quách Minh Diễm cứng đờ, người này không có lòng tự trọng và cảm thấy xấu hổ sao?
Sao nàng có thể không biết xấu hổ mà muốn nàng ta tặng trang sức cho vậy!
Nông dân thì mãi là nông dân! Da mặt dày không chịu được.
Quách Minh Diễm nhìn thoáng qua Đàm Thi Uyển.
Đàm Thi Uyển của bá phủ Vĩnh Xương lập tức hiểu ý, ả ta liếc mắt đánh giá Ôn Noãn từ đầu đến chân một lượt: "Minh Diễm, người này là ai vậy? Sao lại không biết xấu hổ, mở miệng ra đã muốn người ta tặng trang sức quý nhất trong cửa tiệm. Thật mất mặt!"
Lý Uyển Uyển, nữ nhi của Thừa tướng cũng liếc mắt nhìn Ôn Noãn xem thường: "Có vài người căn bản không hề biết xấu hổ, xứng để đeo trấn điếm chi bảo của Ngọc Phương trai sao? Minh Diễm, không cần phải quan tâm nàng ta, nàng ta thấy cô thiện tâm nên muốn leo lên đầu cô ngồi!! Rõ ràng là xem cô như kẻ phá của!"
Nữ nhi của Hộ bộ thị lang, Đặng Lạc Sam cũng gật đầu: "Đúng vậy! Thật không biết xấu hổ! Con gái nhà nông thì mãi là con gái nhà nông, không mua nổi thì đừng vào cửa tiệm đắt tiền như vậy!
Các nàng không biết Ôn Noãn, nhưng có mối quan hệ tốt đẹp với Quách Minh Diễm, vì vậy phải nói giúp Quách Minh Diễm.
Hơn nữa nông nữ này thật sự không biết xấu hổi
Bạn cần đăng nhập để bình luận