Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 463: Rắn Chuột Một 0

Chương 463: Rắn Chuột Một 0Chương 463: Rắn Chuột Một 0
Sau khi mấy người Quách Minh Diễm đi ra ngoài.
"Nữ tử kia là ai2" Lý Uyển Uyển nhíu mày nói.
Trên mặt Quách Minh Diễm hiện lên sự âm u: "Một cô gái nông thôn chuyên giở trò bịp bợm! Biết giả vờ ngây thơ, thạo việc đùa bỡn. Thật sự rất giảo hoạt!"
"Nàng chính là Tuệ An huyện chúa sao?" Đăng Lạc Sam nghĩ đến gì rồi hỏi.
"Ừ!" Mũi Quách Minh Diễm hừ một tiếng, rất khinh thường!
"Phi, đồ không biết xấu hổ đoạt công lao của Minh Diễm, trộm thiết kế của Minh Diễm để lên làm huyện chúa." Con gái phó thự lệnh của Thái Nhạc thự - Lâm Yên Nhi nói.
"Thật sao? Người này quá hạ tiện, quá đê tiện rồi đi?" Lý Uyển Uyển kinh ngạc.
Lâm Yên Nhi: "Không phải vậy sao, nếu không cô cho rằng một đứa con gái nông thôn như nàng ta sao lại được Cẩn Vương thưởng thức? Cái loại người hạ tiện này, đương nhiên sẽ làm ra được mấy chuyện không biết xấu hổ, chẳng biết một chữ nào, sao có thể thiết kế ra liên nỏ? Cái loại người này, hơi xinh đẹp đã thích câu dẫn công tử nhà có tiên, muốn làm tiểu thiếp! Các cô ngẫm lại xem có tiểu thiếp nào không phải là người có xuất thân hạ tiện đâu chứ?”
"Cô nói như thế, cũng đúng. Nhưng mà nếu nàng không biết chữ, sao Cẩn Vương lại bị nàng lừa?" Đặng Lạc Sam thắc mắc nói.
"Nàng ta giả vờ biết y thuật, thi châm trị tay cho Cẩn Vương! Phải cởi quần áo ra mới làm được... Các cô nói xem một cô nương tốt có đi học mấy thứ bàng môn tà đạo đó không, không phải câu dẫn đàn ông thì là gì?" Vẻ mặt Lâm Yên Nhi khinh bỉ nói.
Mấy lời này là do Quách Minh Diễm bị Cẩn Vương từ hôn, quá thương tâm, uống say nên nói với nàng ta.
"Trời ạ, thật sao? Thật không biết xấu hổi" Lý Uyển Uyển bưng kín miệng.
"Hồ ly tinh! Đi ra từ Xuân Hoa lâu sao? Cũng xứng làm huyện chúa! Ghê tởm muốn chết!" Đặng Lạc Sam căm giận nói.
"Ngày mai là yến Thiên Thu, nếu không chúng ta vạch trần nàng ta trước mặt mọi người? Thân phận của loại tiện nhân này cũng xứng cao hơn chúng ta sao?.......
Mấy người vừa đi, vừa thảo luận.
Ngọc Phương trai.
Bát công chúa hỏi Lương Tử Vận sao lại quen biết Ôn Noãn.
Lương Tử Vận: "Ở huyện Ninh Viễn, Noãn Noãn đã cứu mạng ta và mẹ tai"
Huyện Ninh Viễn? Lại là huyện Ninh Viễn!
Nơi đó đúng thật là địa linh nhân kiệt hội tụi
"Noãn Noãn, cô là người huyện Ninh Viễn, có quen biết Tuệ An huyện chúa không?" Bát công chúa cũng thân thiết gọi là Noãn Noãn theo Lương Tử Vận.
Đã coi nàng như bạn thân!
Biểu cảm của đám người Ôn Noãn rất xuất sắc!
Lương Tử Vận cười: "Có quen, còn rất thân thiết!"
"Phải không? Tuệ An huyện chúa là người thế nào?" Có thể khiến cho Cẩn Vương thúc cầu ban thưởng cho nàng, chắc chắn không bình thường! "Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, không phải cô thấy rồi sao?"
Sau một lúc lâu Bát công chúa trừng lớn cặp mắt óng ánh sóng nước: "Cô chính là Tuệ An huyện chúa?”
Khó trách Cẩn Vương thúc lại nhìn với con mắt khác!
Rõ ràng là rắn chuột một ổi
Ai, không đúng, hồ bằng cẩu hữu!
Cũng không đúng, rõ ràng là cá mè một lứa!
Bát công chúa cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm được một lời ca ngợi!
"Ôn Noãn gặp qua Bát công chúa, cảm ơn Bát công chúa bênh vực lẽ phải!"
Bát công chúa vẫy vay tay: "Không cần cảm ơn! Ai bảo chúng ta cùng một giuộc chứ!"
Ôn Noãn: "..."
Khen?
Chê?
Bát công chúa và Ôn Noãn là ngưu tầm nguu mã tầm mã, mấy người đi dạo khắp nơi cùng nhau, sau đó mới về phủ.
Trên đường đi ra một y quán, thấy Ôn Gia Phú được người ta nâng vào y quán.
Tiểu Chu thị và Ôn Ngọc đi theo bên cạnh như cha mẹ chết.
Tiểu Chu thị vừa quay đầu, liền thấy mấy người Ôn Noãn, bà ta đang muốn tiến lên, đột nhiên thấy bóng người nào đó quen mắt!
Tiểu nha đầu kia không phải là một trong hai huynh muội mà bà ta gặp được ở trên đường ngày hôm đó?
Hai huynh muội vừa đi vừa nói cái gì mà công lao của người trồng ra lúa nước đầu tiên không lớn bằng công lao của người mở rộng việc trồng lúa nước ra khắp thiên hại
Gì mà ban ơn cho bản thân, ban ơn cho bá tánh thiên hại
Đầu Tiểu Chu thị "Ong" một tiếng!
"Chúng ta bị con tiện nhân đó tính kế rồi!"
Ôn Ngọc không rõ nguyên do: "Cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận