Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 465: Tue An Huyen Chua That Lac Quan

Chuong 465: Tue An Huyen Chua That Lac QuanChuong 465: Tue An Huyen Chua That Lac Quan
"Ừ, cả nước chúc mừng, cuồng hoan trắng đêm. Tối nay dẫn cô và bà Vương đi lên phố xem thử." Nạp Lan Cẩn Niên nói.
Vương thị từ chối: "Ba không đi đâu".
Đường vào kinh thành cũng đủ lăn lộn người ta rồi!
Bây giờ bà đang mơ màng sắp ngủ.
"Bà nội ngủ một lát đi! Đến nơi cháu gọi bà dậy."
"Ừ"
Khi bọn họ đi đến cửa cung, ngoài cửa cung cao lớn nguy nga, chỉ có mấy quan viên và mệnh phụ đang xếp hàng tiến cung.
Xe ngựa của Nạp Lan Cẩn Niên không cần phải xếp hàng, không cần kiểm tra, trực tiếp đi vào.
Khi xe ngựa đi ngang qua, gió thổi ngang qua rèm che trong xe ngựa, dưới ánh sáng nhàn nhạt, trong đội ngũ, Quách Minh Diễm nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ gần giống như yêu tỉnh của Nạp Lan Cẩn Niên.
Giờ phút này hắn đang nhìn nữ tử ngồi đối diện mình, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt nhu hòa.
Đây là biểu cảm mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy!
Hận ý trong lòng Quách Minh Diễm giống như muỗi đầu hè, đột nhiên tăng vọt lên!
Đây là nam tử mà nàng ta đã thích từ năm mười ba tuổi!
Ngày đó trên chiến trường, nàng ta đã bị phong tư của hắn hấp dẫn, luân hãm thật sâu.
Suốt 5 năm, càng ngày càng thích hắn!
Hắn lại chưa bao giờ để ý tới chính mình.
Tối hôm qua ông nội bảo tay hắn đã khỏe rồi.
Quách gia bọn họ bị hắn đùa bốn một lần.
Nàng ta vừa vui vừa khổ sởiI
Vui vì tay hắn đã khỏe lại, khổ sở vì hắn thế mà lại giả vờ bị đứt tay để từ hôn!
Là bởi vì đứa con gái nông thôn hạ tiện này đúng không!
Tiện nhân đó có điểm nào tốt chứ?
Quách Minh Diễm nhìn xe ngựa đi xa, con ngươi hiện lên sự kiên định.
Chút nữa hắn sẽ biết, ai mới là người xứng đôi với hắn nhất.
Người sao chép không xứng để ngồi lên vị trí huyện chúa!
Đó là của nàng tal
Sau khi tiến cung, xe ngựa đi thêm một lúc nữa mới ngừng lại.
Nạp Lan Cẩn Niên dẫn hai người đi đến Cung Tử Thần tạ ơn trước.
Cung Tử Thần, trong đại điện kim bích huy hoàng, Hoàng Thượng Nạp Lan quốc đang ngồi trên long y không giận tự uy.
Ôn Noãn và Vương thị dập đầu trên đất hành lễ rất quy củ: "Thần nữ/ Thần phụ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết"
Đối với người có công, từ trước đến nay Hoàng Thượng luôn nhân hậu. Ông cười nói: "Hai vị bình thân. Tiểu Lý Tử, ban ngồi."
Lý công công nhanh chóng bưng hai cái ghế đến để hai người ngồi.
Sau khi hai người đã ngồi xuống, Hoàng Thượng liếc mắt đánh giá Ôn Noãn một cái thầm nghĩ: Nổi tiếng không bằng gặp mặt, Tuệ An huyện chúa quả nhiên có tài mạo xuất chúng, tâm trí thành thục!
Vương thị ở trước mặt ông cũng không dám ngẩng đầu lên quá cao, làm gì cũng có vẻ cẩn thận.
Nhưng Tuệ An huyện chúa thì không, không kiêu ngạo không nịnh nọt, bình tĩnh thong dong ngồi ở chỗ đó.
Chẳng sợ bản thân đang đánh giá nàng thì nàng cũng không hề tỏ vẻ không được tự nhiên.
Tuổi còn nhỏ đã có tâm thái như thế, đúng là khó có được!
Hoàng Thượng hỏi hai người vê mấy vấn đề đồng áng, đặc biệt là lúa mỳ mùa đông.
Tối hôm qua ông đã thức đêm để đọc xong hết quyển sách nhỏ mà Ôn Noãn viết!
Không sót một ngày!
Vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, suy xét chu toàn!
So với Bộ Hộ, nông quan quản lý ruộng của hoàng gia còn tỉ mỉ hơn nhiều!
Quả thật chấn động nhân tâm!
Thậm chí nàng còn thử trồng lúa nước mùa đông.
Dũng khí dám vì thiên hạ này phải khiến cho người khác bội phục!
Quốc gia cần người dám vì thiên hạ như thế này để phát triển!
"Tuệ An huyện chúa, ngươi cảm thấy trồng lúa nước vào mùa đông có thể thành công hay sao?"
Ôn Noãn: "Thưa Hoàng Thượng, trồng lúa nước vào mùa đông đã thành công!"
Hoàng Thượng nhướng mày: 'A? Thành công? Nhưng không phải trong ghi chép ngươi đã viết là bị chết một số lượng lớn hay sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà có một vài cây vẫn còn sống, hơn nữa thành công kết ra hạt thóc."
Trước khi xuất phát, Ôn Noãn đã thu hoạch mấy cây lúa nước còn sống ở ruộng lúa gần đó.
Tuy rằng trong một mẫu ruộng, chỉ có năm cây thành công sống qua mùa đông, hơn nữa còn phát triển khỏe mạnh.
Nhưng đã xem như thành công!
Hoàng Thượng: "... Chỉ có vài cây mà cũng coi như thành công?"
Tính tình của Tuệ An huyện chúa thật lạc quan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận