Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 470: Bắt Đầu Thi Đấu

Chương 470: Bắt Đầu Thi ĐấuChương 470: Bắt Đầu Thi Đấu
Hoàng Ngữ Oanh chính là biết nhạc sư đã từng nổi tiếng lừng lây ở Nạp Lan quốc đã già, đã chết! Không người nối nghiệp!
Cầm kỹ của Thái Hậu không tồi, nhưng để Thái Hậu ra thi đấu ư?
Không sợ mất mặt ném đến tứ quốc sao?
Đông Lăng quốc cũng hạ quyết tâm làm Nạp Lan quốc không từ chối được!
Tôn nghiêm của đại quốc sao có thể tùy tiện khiêu khích!
Hoàng Thượng lắc đầu: "Một trận thi đấu nho nhỏ cần gì nhạc sư của chúng ta! Chọn một nữ tử ở dân gian của chúng ta lên thi đấu là được rồi!"
Dường như Hoàng Ngữ Oanh không nghe được lời vũ nhục trong lời nói, cười nói: "Mênh mông đại quốc quả nhiên xuất hiện lớp lớp nhân tài! Ngữ Oanh phải cố gắng học hỏi thêm mới được!"
Khi Ôn Uyển biết Hoàng Thượng lựa chọn bài độc tấu của mình đi thi đấu với sứ giả Đông Lăng quốc, trong lòng nàng ta vô cùng kích động!
Cuối cùng cũng đến lượt nàng ta lên sân khấu.
Nàng ta muốn một khúc thành danh, thiên hạ đều biết!
Nàng ta nhất định phải thắng trận thi đấu này, đánh bại Đông Lăng quốc, làm vẻ vang cho nước nhal
Ôn Uyên nhẹ nhàng bước gót sen, dáng người thướt tha yêu kiều đi tới trên sân khấu.
Nàng ta vừa bước ra sân khấu đã hấp dẫn ánh mắt toàn trường.
Thật đẹp, đây là cảm nhận đầu tiên của mọi người vê nàng tal
Ôn Uyển đi đến trung tâm sân khấu, hành lễ với Hoàng Thượng và tất cả văn võ bá quan.
Khi ánh mắt nàng ta bắt gặp một bóng dáng màu xám bạc, trong lòng khẽ run lên, là hắn?
Hắn là Cẩn Vương trong truyền thuyết kia, dưới một người trên vạn người?
Nàng ta không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng thu lại suy nghĩ đi đến bên cạnh đàn cổ, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Dường như tiên nữ trên Cửu Trọng Thiên hạ phàm.
Dù là nam hay nữ ở trên đại điện cũng đều xem đến ngây người!
Thật sự quá đẹp!
Ôn Uyển khẽ mỉm cười với Hoàng Ngữ Oanh, sau đó đưa một bản nhạc phổ cho cung nữ: "Đây là bản nhạc tôi làm, mời Đông Lăng sứ giả chỉ dạy!"
Nụ cười này, khuynh quốc khuynh thành!
Có một số công tử trẻ tuổi nhìn đến không thể rời mắt!
Hoàng Ngữ Oanh nhìn thấy đối thủ thế mà lại xinh đẹp như vậy, trong lòng càng hạ quyết tâm muốn làm nàng †a thua thất bại thảm hail
"Đây là bản nhạc tôi làm, mời nhạc sư Nạp Lan quốc chỉ dạy!"
Cung nữ đưa bản nhạc của hai người đến tay đối phương.
Ôn Uyển khẽ mỉm cười: "Người tới là khách! Mời Đông Lăng sứ giả đàn trước!"
Khúc nhạc đã tới tay, ai đàn trước thì sẽ ít thời gian xem xét, cũng dễ thua hơn.
Nạp Lan Hoàng Thượng rất vừa lòng với biểu hiện của Ôn Uyển!
Hoàng Ngữ Oanh khe mỉm cười: "Được!" Nàng ta rất tự tin với kỹ thuật đàn của nàng ta! Trên đời này không có bản nhạc nào có thể làm khó nàng ta!
Để nhạc sư của Nạp Lan quốc chiếm lợi một chút thì có sao đâu?
Lúc này sứ giả của Tây Hoa Quốc lại mở miệng: "Như vậy chỉ sợ có chút không công bằng! Nhạc sư của Nạp Lan quốc sẽ có nhiều thời gian xem xét bản nhạc hơn! Nhạc sư Nạp Lan quốc, ngươi chờ sứ giả Đông Lăng quốc đàn xong rồi mới được xem nhạc phổ, như vậy mới công bằng!"
Chúng văn võ vô cùng hận vị sứ giả Tây Hoa Quốc này!
Ôn Uyển khẽ mỉm cười: "Được!"
Hoàng Ngữ Oanh tùy ý nhìn thoáng qua nhạc phổ, sau đó bắt đầu đàn tấu!
Chỉ là mới vừa đàn không được bao lâu, nàng ta lập tức biết mức độ khó khăn của bản nhạc này!
Sắc mặt của nàng ta không khỏi nghiêm túc hơn vài phần!
Càng đi đến cao trào lại càng khó!
Trong lòng nàng ta hoảng sợ, trình độ của bản nhạc này cao hơn bản nhạc nàng ta làm rất nhiều!
Nhưng nàng ta thật sự có thiên phú, cuối cùng vẫn đàn xong bản nhạc này!
Trên trán Hoàng Ngữ Oanh toát ra một tâng mồ hôi mỏng!
Bản nhạc này rất hay, mọi người đều nghe tới chưa đã thèm!
Bát công chúa nhíu mày, lo lắng sốt ruột nói: "Sứ giả Đông Lăng đàn thật hay!"
Ôn Noãn lắc đầu: "Không, khúc nhạc này còn chưa đàn được một phần ba thần vận của nó, chỉ đàn được một phần năm! Còn đàn sai hai âm!"
Bát công chúa nghe vậy ngạc nói: "Thật sao? Noãn Noãn, sao cô biết được!"
Nàng cũng không nghe ra là đàn sail
Nàng cảm thấy rất êm tail
"Nghe ra tới." Ôn Noãn không có nói bản nhạc này là nàng làm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận