Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 507: Không Có Thiện Ý

Chương 507: Không Có Thiện ÝChương 507: Không Có Thiện Ý
Còn không bằng đi ra làm nhiệm vụ nguy hiểm nhất!
"Huynh đệ, vất vả! Nhất định phải giữ vững ước nguyện ban đầu! Bốn năm sau chúng ta gặp lại!"
"Lôi huynh, cảm ơn ngươi hy sinh cái tôi, làm mọi người tránh khỏi bể khổi"
"Bể khổ mênh mông vô bờ, sớm ngày quay đầu lại là bol Dù sao Tuệ An quận chúa cũng nói các ngươi có thể ra đi bất cứ lúc nào mà?”
"Đúng vậy, đi cầu xin chủ tử đi! Đừng đi, tự hủy tiền đồ."...
"Không được, tôi sẽ ở lại bên người Tuệ An quận chúa." Mặc dù Lôi Đình cũng có chút lo lắng về tính cách của Ôn Noãn, nhưng đã lựa chọn, hắn ta sẽ không hối hận.
Vì mối huyết hải thâm thù kia, không có gì là không thể nhẫn nhịn!
Hắn ta nhất định phải băm thây Trịnh Dương thành vạn mảnh! Báo thù cho muội muội!
"Vạn Quân, cô đừng đi! Về sau tôi bắt đầu đi làm nhiệm vụ thì sẽ tổ đội với cô nhiều hơn, như vậy cấp bậc của cô sẽ nhanh chóng được nâng cao." Lúc này Dương Siêu mở miệng nói.
Ngoài cuộc thi thăng cấp ra, ngày thường người làm nhiệm vụ thành công nhiều cũng có thể thăng cấp.
"Đúng vậy, từ chối đi! Ca cũng kéo côi"...
Vốn dĩ nữ ám vệ đã rất ít, Vạn Quân còn khá xinh đẹp, cho nên mọi người đều rất thích nàng tal
Có lẽ là trực giác của nữ nhân, Vạn Quân lại cảm thấy Ôn Noãn không bình thường.
Nàng ta lắc đầu: "Không được! Tôi cảm thấy Tuệ An quận chúa không bình thường, chắc là không có vô hại như mặt ngoài."
Nàng ta là tránh né sự theo đuổi của Dương Siêu nên mới rời đi.
Không bình thường?
Mọi người im lặng, sâu sắc không cho là đúng!
Bọn họ nhìn về phía Ôn Noãn.
Ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp ra, bọn họ thật sự không nhìn thấy có gì không bình thường!
Bởi vì đều là đồng bọn có thực lực tương đương nhau, trận thi đấu đầu tiên, mọi người thắng cũng không quá thoải mái, rất nhiều người bị thương, cho nên được nghỉ ngơi mười lăm phút, khôi phục thể lực một chút mới tiếp tục thi đấu.
Rất nhanh đã trôi qua mười lăm phút.
Nạp Lan Cẩn Niên híp mắt, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, sắc mặt lạnh nhạt nhìn mấy người vừa thi đấu xong ở phía dưới.
Ôn Noãn cũng nghiêm túc nhìn.
Nửa canh giờ sáu, năm người hàng đầu đi ra.
Sau khi năm người thăng cấp thì có thể bắt đầu nếm thử tự mình một mình mang đội đi chấp hành nhiệm vụ.
Thành lập một đội ngũ của mình.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Ôn Noãn, trong ánh mắt lạnh băng là sự nghiêm túc, hắn hỏi: 'Những người này khai phá tiềm lực đến mức nào?"
Ôn Noãn nhìn hắn một cái: "Đại bộ phận chỉ khai phá được sáu, bảy phần." Cổ Thần và Tiêu Điện: "..."
Những người này đều là âm vệ huấn luyện ở quân doanh rất nhiều năm.
Đặt ở bên ngoài cũng đều là cao thủ đỉnh caol
Tiềm lực của bọn họ không đạt tới đỉnh thì chắc chắn cũng được tám, chín phần!
Sáu, bảy phần?
Vui đùa cái gì vậy?
"Có thể vinh hạnh mời cô giúp đỡ thiết kế một phương án huấn luyện kích phát tiềm năng của bọn họ không?" Trong đôi mắt của Nạp Lan Cẩn Niên có chút ý cười, nói rất nghiêm túc.
Cổ Thần và Tiêu Điện đều có chút ngạc nhiên!
Ôn Noãn không đồng ý, cũng không từ chối: 'Đến lúc đó lại nói sau, hoặc là đến lúc đó bảo Lôi Đình và Vạn Quân dạy đi."
Ôn Noãn có thể nhìn ra những ám vệ này không có thiện ý với nàng.
Trong lòng có phản kháng, mâu thuẫn, nên dù nàng có nói phương pháp thì cũng sẽ không đạt được hiệu quả.
Nàng sẽ không từ chối lời thỉnh cầu của Nạp Lan Cẩn Niên, dù sao ở dị thế này, nàng có thể xuôi gió xuôi nước như vậy cũng là bởi vì kết bạn với một bằng hữu như hắn.
"Được." Nạp Lan Cẩn Niên cũng không cưỡng ép nàng.
"Có thể đi rồi chứ?" Ôn Noãn hỏi.
"Ừm."
"Thuộc hạ đi bảo Lôi Đình bà Vạn Quân thu dọn hành lý một chút." Cổ Thần lập tức nói.
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu.
Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên dẫn đầu đi ra cổng lớn của doanh trại, hai người đi lên lưng ngựa, chờ Lôi Đình và Vạn Quân đi ra.
Lúc này có một người ướt dầm dề từ trên núi lăn xuống.
Trên người hắn ta ướt đẫm, ngũ khiếu chảy máu, toàn bộ gương mặt biến thành màu đen, thoạt nhìn rất khủng bố.
"Trương Thiên!" Thủ vệ ám vệ liếc mắt một cái đã nhận ra đồng bọn, hắn ta khàn giọng hét lên.
Nạp Lan Cẩn Niên và Ôn Noãn xuống ngựa cùng một lúc!
Người nọ thấy Nạp Lan Cẩn Niên ở đâu, sắc mặt vui vẻ, hắn ta dùng hết một tia sức lực cuối cùng nói: "Chủ tử, tổ chức sát thủ Độc Mi của Nam Cương quốc ở núi Thương Nam..."
Hắn ta còn chưa nói dứt lời đã phun ra một ngụm máu đen, nhắm hai mắt lại.
Thủ vệ ám vệ thăm dò hơi thở của hắn ta, lắc đầu.
“Tránh ral"
Ôn Noãn đi đến bên người người nọ, động tác lưu loát, trực tiếp xé bỏ áo trên của hắn ta, lộ ra cơ thể hoàn toàn biến thành màu đen.
Ôn Noãn nhanh chóng lấy kim châm ra, phong bế mấy huyệt lớn của hắn ra, bảo vệ tâm mạch của hắn tai
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Hắn nhìn thoáng qua Ôn Noãn, không nói gì thêm.
Thủ vệ ám vệ nghe theo điều khiển lui về phía sau vài bước, ngạc nhiên nhìn Ôn Noãn, sau đó nhìn thoáng qua Nạp Lan Cẩn Niên. Thấy hắn không nói chuyện thì lại lùi về sau thêm vài bước. Cổ Thần dẫn theo Lôi Đình và Vạn Quân đi ra, ở nơi xa thấy được cảnh tượng này nên vội vàng chạy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận