Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 510: Mai Phục

Chương 510: Mai PhụcChương 510: Mai Phục
Nạp Lan Cẩn Niên lập tức dừng cương ngựa, để ngựa ngừng lại.
Những người đi theo sau cũng ngừng lại.
"Làm sao vậy?" Nạp Lan Cẩn Niên hỏi.
"Trở về, lập tức."
Ám vệ đi theo phía sau nghe xong mắt trợn trắng, đại tiểu thư này đột nhiên phát điên cái gì thế?
Chẳng lẽ đây là đi được nửa đường thì sợ hãi, sau đó không dám đi nữa?
Mẹ kiếp!
Vừa rồi không nên mang theo nàng!
Đàn bà chính là phiền phức!
Nạp Lan Cẩn Niên nghe ra giọng nói nghiêm túc của Ôn Noãn nên cứ thế quay đầu ngựa lại, không hề hỏi nguyên nhân, hạ lệnh với mọi người: "Trở vê!"
Tất cả ba mươi ám vệ đều há hốc mồm.
Đoàn trưởng Sát thủ đoàn: "Chủ tử! Đây là Trương Thiên liều chết lấy tin tức trở về, hành tung của những người đầu độc này rất khó đoán, ngày thường chưa bao giờ tụ tập, bỏ lỡ cơ hội lần này, về sau..."
"Nhanh lên! Có trá!" Ôn Noãn đánh gấy lời hắn thúc giục nói.
Không có thời gian giải thích!
"Được. Ngồi yên!" Nạp Lan Cẩn Niên kẹp bụng ngựa, hắn duỗi tay ôm sát eo Ôn Noãn, ngựa giống như tiễn rời cung bay ra ngoài.
Ba mươi ám vệ phía sau quay đầu nhìn nhau.
Cổ Thần cắn răng một cái, nhanh chóng quay đầu: "Mau đuổi theo!"
Những người khác thấy vậy cho dù trong lòng không phục, cũng chỉ có thể giục ngựa đuổi theo.
Trên đường Ôn Noãn nói với Nạp Lan Cẩn Niên: "Bên cạnh Doanh địa có nơi mai phục hay không?"
"Cái gì?" Tốc độ quá nhanh, gió quá lớn, lời nói của Ôn Noãn lập tức đã bị gió thổi bay.
Nạp Lan Cẩn Niên nghe không thấy, chỉ có thể cúi đầu.
Ôn Noãn quay đầu, gần như là dán vào lỗ tai hắn lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa.
Nạp Lan Cẩn Niên tay nắm dây cương thật chặt: 'Có."
"Chúng ta đừng đi ve đường cũ nữa, đi tắt, tìm nơi mai phục. Huynh phái một người trở về báo cho người ở doanh địa."
Nạp Lan Cẩn Niên nghe xong lời này thả tốc độ chậm lại một chút, để Cổ Thần theo kịp.
Ôn Noãn tiếp tục nói: "Trương Thiên trúng độc có một mùi hương rất rõ ràng. Ta từng ở chỗ Phong đại ca xem qua một quyển sách cổ, loại hương này, vào ngày mùa hè sẽ thu hút một loại đom đóm. Cùng loại với đom đóm, nhưng lại không phải dom đóm. Ta nghi ngờ những người đó đang dương đông kích tây."
Tụ tập ở cốc khí độc, lúc ấy nghe xong thì nàng cảm thấy có chút kỳ quái, cứ cho là người chơi độc cũng không đến mức muốn đi tụ tập ở cốc khí độc cốc đấy chứ!
Nơi đó không chỉ có chướng khí, lại còn có rất nhiều vật có độc.
Nhưng mà loại hương này, ở kiếp trước Ôn Noãn không tiếp xúc qua, mà thật sự xem được ở trên sách cổ chỗ Phong Niệm Trần, cho nên khi nàng bắt mạch đã không nhớ tới.
Vừa rồi xa xa thấy có đom đóm ở trên bầu trời.
Nàng lập tức nghĩ tới!
Cổ Thần rất nhanh đã đuổi theo.
Nạp Lan Cẩn Niên nói với hắn: "Ngươi trở vê thông báo cho mọi người đề phòng. Việc Trương Thiên trúng độc có trá, ta dẫn người ở nửa đường mai phục."
Cổ Thần vừa nghe xong thì sắc mặt thay đổi, kẹp chặt bụng ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất của ngựa để chạy vềt
Giờ phút này đợi ở trong doanh địa, đều là ám vệ có thực lực yếu kéml!
Nếu mà có trá thì hậu quả không dám tưởng tượng!
Mười lăm phút trôi qua.
Mọi người ẩn nấp ở nơi nào đó trên sườn núi.
Thời gian trôi đi thật sự chậm, ngày mùa hè nên trên núi muỗi thật sự rất nhiều.
Vô số muỗi phát ra tiếng ong ong bên tai ám vệ.
Đánh lại không thể đánh, đuổi lại không thể đuổi!
Khi thấy muỗi dừng ở trên mí mắt, chỉ có thể chớp mắt xuống.
Khi dừng ở chóp mũi, thì đến thổi khí để đuổi nó đi cũng không được!
Mười lăm phút trôi qua, mỗi người đều bị muỗi cắn đến nỗi khổ không nói nổi.
Mọi người không nhịn được nghĩ thâm: Mùa hè thấy đom đóm không phải là chuyện rất bình thường sao?
Tuệ An quận chúa có thể nghĩ sai rồi hay không?!
Bọn họ ở trong núi huấn luyện, tối nào cũng thấy đom đóm!
Nết không thì tại sao lâu như vậy cũng chưa thấy người đầu độc xuất hiện?
Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên tránh ở trên một cây đại thụ có cành lá tốt tươi.
Trước khi đi lên nàng đã rút vài cọng cỏ.
Giờ phút này nàng xoa nát cỏ rồi đưa cho Nạp Lan Cẩn Niên.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua rồi lắc lắc đầu.
Ôn Noãn cũng không miễn cưỡng hắn, nàng bôi chất lỏng vào những phần da thịt bị lộ ra.
Như vậy sẽ không sợ muỗi cắn.
Mọi người ở đây sắp không chịu nổi nữa thì cuối cùng cũng tới.
Hàng trăm bóng đen như những bóng ma lặng lẽ tới từ bốn phương tám hướng.
Không hề cưỡi ngựa, nhưng tốc độ bọn hắn rất nhanhI
Hơn nữa vừa chạy, vừa tán chút độc phấn.
"Vèo!"
"Vèo!"
"Vèo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận