Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 511: Qua Kinh Khung

Chuong 511: Qua Kinh KhungChuong 511: Qua Kinh Khung
Từng mũi tên cắt qua bầu trời đêm, nháy mắt đã ngã xuống hơn mười người hắc y nhân!
"Không tốt! Có mai phục!" Có người kêu to một tiếng!
Đám ám vệ nhanh chóng bò lên lao xuống.
Một mảnh đao quang kiếm ảnh.
"Cứ ở trên cây đừng đi xuống." Nạp Lan Cẩn Niên dặn dò một câu, rồi nhảy xuống, đồng thời ám khí đen nhánh như mực trong tay hắn cũng bay ra ngoài.
Nháy mắt có năm tên hắc y nhân ngã xuống!
Ban đêm đen tối gió lớn, chân núi truyền đến từng trận âm thanh đánh nhau.
Ôn Noãn nhìn xuống từ trên cao, cầm cung tiễn, vừa lấy mũi tên ra lập tức bắn một cái!
Mũi tên vừa bay đi thì lại tiếp tục bắn một cái!
Đột nhiên nàng nghe thấy một vài tiếng vang kỳ quái từ trong đám cỏ phát ra.
Nàng cúi đầu, thấy rất nhiều con vật có độc đang bò ra từ trong bụi cỏ.
Đôi mắt Ôn Noãn mở lớn rồi nhảy xuống.
Đoàn trưởng Sát thủ đoàn thấy Ôn Noãn nhảy xuống, thầm mắng một câu nhiều chuyện!
Hắn ta đang muốn đi qua bảo vệ nàng, sau đó thì thấy thân hình nàng chợt lóe, thân thể quỷ dị nhanh chóng né tránh một nhát kiếm của hắc y nhân, ngay sau đó nàng lấy rắn độc vừa bắt được ở trong tay, một tay ném vào mặt đối phương, tiếp theo một chân đá bay người nọ đi.
Sau đó dường như không có việc gì, khom lưng lại bắt lấy một con rắn, bình tĩnh nhét rắn vào một cái túi.
Đoàn trưởng Sát thủ đoàn: "..."
Đoàn trưởng Chinh thăm đoàn giúp hắn chắn một nhát kiếm của hắc y nhân, nổi giận nói: "Ngươi ngẩn người làm gì thết"
"Không!" Đoàn trưởng Sát thủ đoàn nhanh chóng hoàn hồn, lợi kiếm trong tay vung lên. ...
Nửa canh giờ trôi qua, tất cả những người đầu độc đều ngã xuống.
Mọi người đều bị trúng độc bị thương, có vài người còn bị thương rất nặng.
Mọi người đều đi tìm Ôn Noãn.
Sau đó thì thấy một thân thể đang khom lưng cong cong.
Một tay nàng cầm một cái túi, một cái tay không khác tung một chưởng về phía mặt đất!
Một con rắn độc cứ như vậy bị nàng bắt lại.
Nàng đứng thẳng thân thể, thuận tay nhét rắn vào trong túi.
Khóe miệng mọi người đều bị co rút.
Sau đó ánh mắt dừng ở trên cái túi nặng trĩu kia, túi kia rất nhanh đã chứa đầy.
Rắn bên trong không ngừng giấy giụa, phía đông túi phình ra một cái, phía tây túi phình ra một cái, người nhìn thấy mà da đầu tê dại!
Người nào dám tới?
Đây có thật là nữ hài tử không? Qua kinh khungl
Bọn họ huấn luyện ở núi đã nhiều năm, cũng thấy rất nhiều rắn, cũng không sợ, nhưng cũng không đến mức giống nàng, dùng tay không đi bắt như vậy!
Nạp Lan Cẩn Niên nhéo giữa mày, nói với Tiêu Điện: "Xử lý bột rắn trên đường một chút."
Nếu cứ để như vậy sẽ không tốt!
Nạp Lan Cẩn Niên đi đến bên cạnh Ôn Noãn, nhìn túi trong tay nàng, không nhịn được khóe miệng co rút: "Cô bắt nhiều rắn như vậy làm gì?"
Ôn Noãn: "Huynh không cảm thấy canh rắn ăn rất ngon sao?"
Mọi người: ”...'
"Rượu rắn uống cũng rất được!"
"Độc rắn dùng cũng rất tốt!"
Biến thái!
Đương nhiên Ôn Noãn bắt nhiều rắn như vậy, cũng không phải chỉ là muốn ăn thịt rắn.
Nàng là muốn thu thập các loại huyết thanh rắn độc đặt ở hiệu thuốc.
Khi nông dân đi khai hoang, lên núi đi săn, đốn củi, thường xuyên bị rắn độc cắn rồi trúng độc mà chất.
Có huyết thanh giải độc thì sẽ thuận tiện hơn.
Nạp Lan Cẩn Niên véo véo giữa mày, nhận lấy túi trong tay nàng: "Đừng bắt nữa, muộn rồi, trở về đi ngủ thôi."
Vào lúc cơ thể cần cao lớn, nếu ngủ không tốt, thì cơ thể sẽ không cao được.
Hắn huýt sáo một tiếng, trong bóng đêm, một con ngựa từ rất xa chạy tới.
Nạp Lan Cẩn Niên cùng Ôn Noãn lên ngựa, hắn đưa túi rắn cho Tiêu Điện: "Bắt thêm nhiều một chút".
Tiêu Điện: ”...'
Không phải, hắn có chút sợ rắn!
Chủ tử!
Nhưng mà, Nạp Lan Cẩn Niên đã mang theo Ôn Noãn cứ thế rời đi.
Những chuyện còn lại để lại cho những ám vệ đó xử lý.
Da đầu Tiêu Điện tê dại cầm túi rắn, cảm nhận được những thứ kia lúc nhúc trong túi, tưởng tượng đến dáng vẻ của bọn chúng bên trong...
Ôi trời, không thể nghĩ nữa!
Nghĩ lại thì cả người cũng không dám của động.
Rốt cuộc thì tại sao Tuệ An quận chúa lại có thể bình tĩnh được như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận