Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 523: Tự Giác Thì Không Phải Chịu Tội

Chương 523: Tự Giác Thì Không Phải Chịu TộiChương 523: Tự Giác Thì Không Phải Chịu Tội
Ôn Hinh học làm bánh, còn định mở một cửa hàng sản xuất.
Ôn Nhu là cửa hàng quần áo, có điều kiện thì mở một cửa hàng bán vải.
Nha đầu Ôn Nhiên khá tinh quái, ít nhẫn nại, nhưng nói đến y thuật, có thể ngồi nghe một buổi chiều, cho nên Ôn Noãn vẫn luôn dạy nàng cách phân biệt các loại dược liệu và dược lý.
Ba huynh đệ tự mình thi đậu công danh, tiền đồ rộng mở.
Ôn Nhu cầm quần áo đưa cho các nàng: "Đi thử thử xem có hợp không, không hợp thì để tỷ sửa lại."
"Vâng!" Ôn Linh phấn khởi đi thử quần áo.
Ôn Thiến có hơi ngượng ngùng: "Này... Quá tốn!"
"Chút tâm ý, nhị tỷ thích là được."
Cuối cùng dưới sự thúc giục của Ôn Nhu, Ôn Thiến chỉ chọn một cây trâm hoa đơn giản nhất, nàng cảm thấy Ôn Nhu tặng một cái váy là đã quá quý.
Thật ra Ôn Linh lại chọn hai cái trâm hoa, những món trang sức đó, vòng tay bằng bạc, nàng thấy Ôn Thiến không cần, nàng cũng ngại lấy.
Sau khi thương lượng với Ôn Noãn chuyện hiệu thuốc xong, Ôn Gia Quý liền cáo từ, lúc ông sắp đi mới hỏi một câu sao lại không thấy Ôn Gia Phú, Ôn Gia Thụy chỉ biết Ôn Uyển không lấy được ban thưởng gì, còn những chuyện khác thì ông cũng chẳng biết.
Ôn Gia Quý quay về chỗ Chu thị "phục mệnh".
Ôn Gia Quý nói xong liền vội vàng quay về trấn.
Chu thị nghe thấy Ôn Uyển không được ban thưởng cái gì, vẻ mặt tức giận: 'Không được ban thưởng? Sao lại không có?! Có phải đồ tai tinh và tiện nhân Vương thị kia nói gì đó ở trước mặt Hoàng Thượng hay không! Người xấu xa, bụng toàn ý đồ! Hại nhà của chúng ta thảm tới mức này!
Trời ơi! Khó trách Ngọc nhi nói gặp được cả nhà tai tinh kia thì không có chuyện tốt nào! Al Cáo mệnh phu nhân của tal Mất rồi! Ông trời, mắt ông bị mù sao? Sao không phạt bọn họ?!..."
Chu thị hùng hùng hổ hổ, ông Ôn thấy bà ta nói khó nghe thì mắng cho bà ta một câu!
Chu thị liền nhỏ giọng mắng ác hơn!
Không còn cáo mệnh phu nhân, bà hận chết tứ phòng!
Chu thị tức giận tới mức cả đêm không ngủ được, đến hừng đông mới ngủ, trưởng thôn và tộc trưởng cũng tìm đến cửa.
"Chu thị, trên thánh chỉ có nói, mỗi sáng bà phải đi thỉnh an Vương thị. Đã đến giờ, đi maul"
Chu thị quên mất còn có việc này! Bà ta nghe xong thì tức giận đến mức mặt tái đi: "Tôi không đi!"
Bảo bà ta đi thỉnh an tiện nhân kia, không có cửa đâu!
Dựa vào cái gì chứ!
Trưởng thôn biết bà ta sẽ nói như thế, ông đi gỡ bản tử treo trên xà cửa xuống: "Trên Thánh chỉ nói, Hoàng Thượng nói bà không nghe, đó là đang cãi thánh mệnh! Đừng trách tôi kêu người đến đánh bài! Tôi cũng không dám cãi thánh mệnh!"
Hoàng Thượng bảo ông đến giám sát đây này!
Hoàng Thượng quá anh minh rồi!
Chu thị đây là đang bị báo ứng! Thế gian này gieo nhân nào, giặt quả đấy!
Chu thị hạ quyết tâm không đi, bà ta không tin trưởng thôn dám đánh!
"Vậy thì đắc tội! Không thể trái thánh chỉ!"
Trưởng thôn giơ bản tử lên cao, đánh một bản tử vào cái mông đã sớm nở hoa của Chu thị, đau đến mức bà ta kêu gào thảm thiết:
"A -I" Tiếng kêu thảm thiết thê lương đỉnh tai nhức óc!
Khi trưởng thôn chuẩn bị đánh thêm cái thứ hai, Chu thị mau chóng nói: "Đừng - ... Đừng, tôi, tôi đi."
Trưởng thôn cất bản tử: "Tự giác một chút thì đã không phải chịu tội!"
Chu thị: "..."
Lòng muốn chết cũng có!
Bạn cần đăng nhập để bình luận