Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 530: Bị Thương Trên Núi

Chương 530: Bị Thương Trên NúiChương 530: Bị Thương Trên Núi
Mưa mùa hè đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi cơn mưa qua đi, bầu trời lập tức trong xanh, phía chân trời còn hiện một chiếc cầu vồng.
Sau khi ba người Ôn Noãn tránh mưa một lúc, lúc chạy về nhà thì đã giữa trưa.
Ngô thị cùng Vương thị đang ở trong nhà gấp đến nỗi xoay quanh, đôi mắt Ôn Nhiên cũng đỏ lên.
Ngô thị thấy Ôn Gia Thụy trở về lập tức nói: "Tướng công, buổi sáng hôm nay Hinh nhi cùng Thiền Y lên núi hái nấm đến bây giờ còn chưa trở về! Vừa mưa to xong, có thể đã xảy ra chuyện hay không? Thiếp đã bảo Hạ Bình dẫn người lên núi tìm, nhưng mà vẫn còn chưa thấy trở về."
Ôn Gia Thụy nghe xong lập tức nói: "Để ta lập tức lên núi tìm."
Ôn Noãn: "Con cũng đi."
Nạp Lan Cẩn Niên nhíu mày lại: 'Noãn nhi, cô đừng đi, vừa rồi mưa rất lớn nên trên núi sẽ đọng lại nhiều nước mưa, nếu bị ướt quần áo thì dễ bị cảm nhiễm phong hàn. Tôi khá quen thuộc với địa hình trên núi, để tôi đưa Ôn thúc đi là được!"
Nói xong hắn lại an ủi Ngô thị: "Ngô thẩm không cần sốt ruột, bọn cháu mang theo Đại Hôi cùng Tiểu Hắc, rất nhanh sẽ tìm thấy người."
Đại Hôi gật gật đầu, lắc lắc cái đuôi: Ta đi tìm!
Tiểu Hắc cũng gật gật đầu: Trên núi tìm người, ta là lợi hại nhất!
Tiểu bạch chạy đến bên cạnh Đại Hôi, tỏ vẻ nó cũng muốn đi theo tìm người.
Đại Hôi liếm liếm đầu của nó: Ngoan, trên núi nước mưa nhiều, ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại trong nhà là được rồi!
"Được, Noãn nhi con đừng đi, việc này không nên chậm trễ nữa, Thập Thất, chúng ta nhanh chóng lên núi đi!"
Nếu xảy ra chuyện ở trên núi, có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Trong lòng Ôn Gia Thụy có chút sốt ruột.
Ôn Noãn lại không sợ: "Không có việc gì, con hiểu chút y thuật, nên muốn đi xem."
Đại Hôi lúc này chạy tới bên cạnh Ôn Noãn, để nàng ngồi ở trên người mình.
Nạp Lan Cẩn Niên day day giữa mày, biết không ngăn cản được nàng, nên không nói cái gì nữa.
Khi hắn ra cửa, thuận tay cầm một cây đòn gánh cùng một bộ áo tơi ở trong góc, cũng phủ thêm áo tơi cho Ôn Noãn.
Đòn gánh kia hắn định dùng để gạt bỏ bọt nước trên những lá cây thực vật ở trên núi.
Mấy người vội vàng đi về phía sau núi, không nghĩ tới ở chân núi thì đã gặp được Lâm Đình Hiên cõng Ôn Hinh xuống núi.
Đi theo phía sau bọn họ chính là đám người Thiền Y, Hạ Bình, Phùng An cùng Phùng Tiểu Kiện.
Ôn Gia Thụy thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng thấy cả người Ôn Hinh lầy lội, lo lắng nói: "Hinh nhi, con làm sao vậy? Ngã xuống núi sao?"
Ôn Noãn phát hiện có chút sưng đỏ ở chỗ mắt cá chân của nàng ấy: "Bị trật khớp sao?"
Ôn Hinh gật đầu: "Nhìn thấy trời mưa, tỷ muốn nhanh chóng xuống núi, khi chạy có chút vội vàng nên không cẩn thận trượt một chút, mới bị trật khớp chân. May mắn có Lâm công tử tìm thấy tỷ, huynh ấy đã cứu tỷ".
Ôn Hinh ghé vào trên lưng Lâm Đình Hiên, mặt có chút nhiễm hồng.
Ôn Gia Thụy nhanh chóng nói: "Lâm công tử, cảm ơn ngươi, để ta cõng cho!" "Không sao, Ôn lão gia không cần khách khí, ta..." Lâm Đình Hiên vốn định nói không cần, cả người bọn ho đều ướt, miễn cho lại làm ướt quần áo của ông, nhưng nghĩ đến nam nữ khác biệt, nếu hắn đưa người về thôn, có thể sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Ôn cô nương nên sửa lại lời nói: "Được."
Nói xong hắn uốn gối, thuận tiện để Ôn Hinh xuống đất.
"Nhị tỷ, tỷ ngồi ở trên lưng Đại Hôi về nhà đi!" Ôn Noãn từ trên lưng sói xuống.
"Được." Ôn Hinh cũng ngại khi tiếp tục để Lâm Đình Hiên cõng.
Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy đỡ Ôn Hinh ngồi xuống lưng Đại Hôi.
Đoàn người lập tức vội vàng về nhà.
Ôn Noãn xử lý xong vết thương trên chân Ôn Hinh, Tử Uyển lập tức bưng một chén canh gừng đi vào.
"Nhị cô nương, hãy uống chút canh gừng để đuổi khí lạnh." Tuy rằng là mùa hè, cho dù bị ướt cũng không cảm thấy lạnh, nhưng Ngô thị vẫn đi nấu canh gừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận