Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 535: Xin Đi Theo

Chương 535: Xin Đi TheoChương 535: Xin Đi Theo
Đợi Ôn Noãn ngồi xong, nó lập tức phi về hướng của Tiểu Hắc đang lao xuống.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn bóng dáng một người một sói đi xa: "..."
Rốt cuộc ai là người nuôi dưỡng nó?
Hắn đành một mình yên lặng đuổi theo!
Đại Hôi mang theo Ôn Noãn đi tới một sơn cốc.
Nơi này có chín thi thể người mặc áo đen bị người ta tùy tiện chém giết, khuôn mặt đã bị hủy đến mức hoàn toàn thay đổi!
Ôn Noãn muốn tiến lên xem trên người bọn họ có đồ vật phân biệt thân phận hay không.
Nạp Lan Cẩn Niên giữ nàng lại: "Để ta tới."
Đại Hôi cắn góc áo Ôn Noãn: Loại chuyện này đương nhiên là để giống đực đi làm!
Ôn Noãn: "..."
Nạp Lan Cẩn Niên lấy kiếm ra cắt mở quần áo một người trong đó, vừa định đẩy ra, nghĩ đến cái gì, hắn quay đầu nói với Ôn Noãn: "Cô quay người đi."
Ôn Noãn: "..."
Nàng muốn nói, nàng đã nhìn qua rất nhiều lưng nam nhân, hắn không cần phải như vậy!
Nghĩ lại vẫn là không nên nói, đừng dọa tới những người cổ nhân này, đến lộ cái cánh tay cũng cho rằng đã bị hủy đi trong sạch.
Ôn Noãn ngoan ngoãn quay người đi.
Rất nhanh Nạp Lan Cẩn Niên đã điều tra ra, hắn đi đến bên cạnh Ôn Noãn: "Đi thôi!"
"Bọn họ là ai?"
"Thật là người của quang ảnh môn, phía sau lưng đều có hình xăm một sáng một tối, hơn nữa hình xăm này phải dùng nước thuốc do quang ảnh môn bí mật chế ra thoa thử thì mới có thể hiện ra được. Cái này chỉ có người bên trong quang ảnh môn mới biết."
Ôn Noãn cũng không hỏi hắn làm sao hắn lại biết.
"Nói như vậy, có chín người giả mạo người quang ảnh môn tới thừa cơ ám sát chúng ta? Sau đó giá họa cho Thanh gia?”
Nhưng mà việc Thanh gia muốn mượn tên tuổi thổ phỉ để hủy diệt hàng hóa của nàng cũng không phải giải
Nhưng vì sao người sơn trại đều bị giết?
Chẳng lẽ có người phát hiện thân phận của đối phương?
Ánh mắt Ôn Noãn lạnh lùng.
Như vậy thật quá đáng!
Hai người về tới trên núi, muốn nhìn xem có manh mối gì hay không.
Phó trại chủ Hắc Phong Trại thấy hai người xuất hiện, cứ thế quỳ xuống.
"Hai vị thiếu gia, cầu các vị thu lưu ta! Ta muốn báo thù cho người nhà, báo thù cho 108 mạng người của Hắc Phong Trại!"
"Lần này xuống núi đi cướp, ngoài ta ra thì không có một người nào là của Hắc Phong Trại, ta là bị uy hiếp, đại ca ta bởi vì không muốn chịu uy hiếp, cho nên bị bọn họ giết! Võ công của bọn họ rất mạnh, đến cả đại ca ta cũng không phải đối thủ của bọn họ! Bọn họ nói nếu mà chúng ta không phái người xuống cướp, sẽ giết toàn bộ người của trại chúng ta! Ta là bất đắc dĩ mới phải đứng lên cầm đầu đi xuống!"
Phó trại chủ Hắc Phong Trại giải thích một chút!
Ôn Noãn im lặng một chút: 'Vậy thì đi theo đi! Về sau ở bên người ta làm một xa phu, có bằng lòng hay không?"
"Đa tạ thiếu gia, chỉ cần có thể báo thù! Hắc Ưng ta cái gì cũng nguyện ý!"
Hắc Ưng dập đầu với Ôn Noãn một cái.
Vừa rồi hắn thấy võ công hai người rất mạnh, không phải những kẻ có võ công tâm thường như bọn họ có thể so sánh được!
Những người đó võ công cũng rất mạnh, nếu chỉ dựa vào hắn thì cả đời cũng không báo thù được!
Hắc Ôn Noãn nghe xong cái tên Hắc Ưng này, yên lặng ngẩng đầu nhìn lên Tiểu Hắc đang ở trên bầu trời một cái.
Nàng rất có duyên với hắc ưng!
"Sau khi ngươi an táng cho người thân xong xuôi thì đến cửa hàng thứ mười tám của Tĩnh Phúc phố thuộc Ninh Viễn huyện chờ ta, ta có việc cần vào kinh một chuyến, đây là chìa khóa cửa hàng." Ôn Noãn nói xong ném một chuỗi chìa khóa cho hắn.
Đó là cửa hàng đã được trang hoàng xong xuôi, chuẩn bị bán đồ sứ, chờ sau khi hội giám thưởng gốm sứ kết thúc mới khai trương.
"Dạt"
Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên xem xét khắp nơi một lượt, không phát hiện thêm manh mối gì.
Khi đang chuẩn bị xuống núi, lại phát hiện mấy cái dấu chân máu vừa nông vừa sâu.
Ánh mắt Ôn Noãn chỉ vừa nhìn trong nháy mắt, Nạp Lan Cẩn Niên đã bẻ một nhánh cây ở bên cạnh, khom lưng, đo lại kích thước của dấu chân máu kia.
Đo xong, hắn nói với Ôn Noãn: "Đi thôi!"
Đuôi mắt Ôn Noãn hơi nheo lại: "Được."
Đại Hôi đi ở phía trước, vừa vẫy đuôi, vừa ngửi khắp nơi xem có chứng cứ hay không.
Tiểu Hắc vẫn đang xoay quanh trên bầu trời.
Hai người xuống núi, cứ thế cưỡi ngựa chạy đến trạm dịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận