Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 536: Cửa Không Khóa, Vào Di

Chương 536: Cửa Không Khóa, Vào DiChương 536: Cửa Không Khóa, Vào Di
Trạm dịch.
Ba người Lâm Đình Hiên cùng Lôi Đình Vạn Quân dàn xếp xong xuôi cho Từ lão cùng người nhà Ôn Noãn rồi từng người mới trở vê phòng.
Sau lưng Lâm Đình Hiên bị thương, sau khi hắn trở về phòng thì cởi áo ra, lộ ra miệng vết thương không nông không sâu ở trên lưng, vẫn còn đang chảy máu.
Mày hắn cũng không hề nhăn một chút, lấy ra một lọ thuốc bột, đổ vào miệng vết thương.
Nhưng mà bởi vì miệng vết thương ở phía sau lưng nên không hề thuận tiện, thuốc bột đổ đầy đất, ngược lại miệng vết thương lại không dính được bao nhiêu.
Lúc này cửa bị gõ vang lên.
Hắn tưởng Lôi Đình mang nước ấm tới, nên nói: "Cửa không khóa, vào đi!"
Ôn Hinh cầm một lọ thuốc trị thương, đẩy cửa ra rồi đi vào: "Lâm công tử..."
Khi nàng thấy thân trên trần trụi của hắn thì đột nhiên im bặt.
Lâm Đình Hiên nhanh chóng mặc quần áo vào, khuôn mặt tuấn tú tuấn lãng cương nghị bị phiếm hồng một chút, nói chuyện cũng bị nói lắp: "Xin, xin lỗi, mạo phạm! Tôi, tôi tưởng là Lôi Đình!"
Ôn Hinh xoay người, mặt nàng cũng đỏ lên: "Không, không sao!"
Lúc này Lôi Đình mang một chậu nước ấm đến đây, thấy Ôn Hinh: "Nhị cô nương!"
Ôn Hinh nhanh chóng chạy vào đặt thuốc trị thương lên bàn: "Đây là thuốc trị thương do Noãn nhi làm, hiệu quả rất tốt!"
Nói xong, nàng cất bước lập tức chạy!
Lôi Đình: "... Sao nhị cô nương lại chạy trốn gấp như vậy?"
"Ngươi bôi dược giúp ta đi." Mặt Lâm Đình Hiên còn hồng, tránh đi mà không trả lời, cỏi bỏ quần áo một lần nữa.
"Được."
Lôi Đình thấy trên mặt đất có thuốc bột: "Vừa rồi ngươi tự bôi dược sao?"
Lâm Đình Hiên: "... Không, không cẩn thận đánh đổ."
nẠ"
Đoàn người chỉnh đốn xong xuôi, Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên cũng đã trở lại, mọi người quan tâm tiến lên dò hỏi.
Trong lòng Ngô Khải Hoa có chút lo lắng: "Noãn nhi không có việc gì chứ?"
Từ lão đánh giá trên người Ôn Noãn một vòng, cuối cùng ánh mắt mới dừng ở trên người Nạp Lan Cẩn Niên, lại quay về trên người Ôn Noãn: "Tiểu đồ đệ, không có việc gì chứ?"
Ôn Noãn lắc lắc đầu: "Không có việc gì."
Ôn Hinh: "Hai người không bị thương chứ? Có tìm được manh mối gì hay không? Có phải người của Thanh gia lần trước làm hay không, cố ý phái hai đội người, để lẫn lộn manh mỗi?"
Ngô Cảnh Thần nghĩ đến hình ảnh lúc trước lại có chút nghĩ mà sợ: "Những người đó quá kinh khủng! Giết người như ma, chúng ta chỉ là xưởng nhỏ, sao bọn họ phải làm thế?"
Hắn nghe nói Ôn Hinh cũng đang luyện võ, nghĩ hoặc là về sau mình cũng nên đi theo luyện, dù sao cũng không thể về sau có chuyện gì đều tránh ở phía sau biểu muội!
Hôm nay gặp được chuyện làm hắn có cái nhìn mới với thế giới này.
Đối mặt sự quan tâm cùng lo lắng trong mắt mọi người, Ôn Noãn lắc đầu, chỉ đơn giản nói: "Không có việc gì. Thật là có người muốn huỷ hoại hàng của chúng ta, nhưng mọi người không cần lo lắng. Đêm nay đi ngủ sớm một chút đi! Ngày mai lên đường som
Nàng cũng không nói việc tất cả sơn trại đều bị diệt, nếu không bọn họ lại càng sợ.
"Cũng thật quá đáng! Bản thân làm không được tốt, thì lại muốn hủy hàng hoá của người khác!"
"Biến thái! Phải báo quan"...
Đêm mùa hè, bầu trời đầy sao, những con côn trùng đều bị khô nóng tới mức kêu không ngừng.
Nạp Lan Cẩn Niên gõ cửa phòng Ôn Noãn.
Ôn Noãn còn chưa ngủ, đang vẽ ở trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng buông bút đi mở cửa.
Trong bóng đêm, ngũ quan nam tử có chút mơ hồ, nhưng ánh mắt nhìn nàng như chứa hàng vạn sao trời.
"Ăn khuya không?" Giọng nói nam tử rất... rất êm tai, quyến rũ lòng người.
Gió đêm đem mùi hương đồ ăn bay vào, hơi hỗn loạn, nhợt nhạt, hòa lẫn với hơi thở mát lạnh dễ ngửi trên người người nào đó.
Ôn Noãn vừa muốn nói gì, lúc này một giọng nói trầm thấp vang lên: "Ăn chứ, vì sao không ăn?"
Từ lão từ phòng bên cạnh đi ra, lấy đi cái đĩa trong tay Nạp Lan Cẩn Niên rồi đi vào trong phòng Ôn Noãn: "Tới, đói chết lão phu rồi! Cùng nhau ăn đi!"
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận