Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 537: Chiem Chỗ

Chương 537: Chiem ChỗChương 537: Chiem Chỗ
Ngày hôm sau.
Đoàn người dậy sớm tiếp tục lên đường, Lâm Đình Hiên đánh xe ngựa mà Ôn Hinh cùng Ôn Gia Mỹ ngồi.
Ôn Hinh đưa cho hắn một lọ cao xóa sẹo: "Cao xóa sẹo này hiệu quả rất tốt, vết sẹo do đao trên mặt cha ta đều là dùng nó mà giảm bớt."
Ngày hôm qua nàng thấy trên người hắn có rất nhiều vết sẹo, chi chít trông chéo lên nhau, nhìn thấy rất ghê người!
Lâm Đình Hiên chần chừ một chút rồi nhận lấy: "... Cảm ơn."
Cô nương này không thể làm như không thấy sao?
Ôn Gia Mỹ: "Lâm công tử có sẹo sao?"
Hai người: "...'
Mặt Ôn Hinh lập tức đỏ lên: "Ngày hôm qua huynh ấy bị thương, cháu lo lắng sẽ để lại sẹo!"
"Miệng vết thương đã bôi thuốc chưa? Có nghiêm trọng không?" Ôn Gia Mỹ quan tâm hỏi.
“Đã bôi qua, không nghiêm trọng."
Lúc này những xe ngựa khác đã xuất phát, Lâm Đình Hiên thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Ta đánh xe ngựa, hai vị ngồi cẩn thận".
"Được."
Vạn Quân nhìn thoáng qua Ôn Hinh đang "Xum xoe" ở trước mặt Lâm Đình Hiên, lại nhìn thoáng qua chủ tử đang "Xum xoe" ở trước mặt Ôn Noãn.
Nàng đưa ra kết luận: Mi lực của chủ tử không đủi
Định lực của Ôn Noãn cô nương quá mạnh!
Cách kinh thành càng gần, lại gặp được càng nhiều thương đội.
Nửa đường, Ôn Noãn thấy một đoàn xe đi ra từ một con đường mở rộng, trên những xe ngựa đó đều thống nhất có ghi chữ Thanh.
Đây là thương đội Thanh gia.
Ánh mắt nàng trong phút chốc bỗng lạnh đi vài phần.
Còn có một đoạn đường là tới kinh thành, nơi này có một cái Thập Lí Đình, bên cạnh đình có quán trà.
Xe ngựa Thanh gia dừng lại ở một bên, từng chiếc dừng lại chỉnh tê ở ven đường.
Tổng cộng có mười chiếc.
Ôn Noãn nhướng mày: Xem ra mang rất nhiều hàng hóal
Người Thanh gia đều xuống xe ngựa, muốn nghỉ chân một chút ở trong quán trà.
Xa phu kéo ngựa đến một bên cột lại, để cho chúng nó ăn chút cỏ, thuận tiện bổ sung thể lực.
Đi trên đường, thời tiết nắng nóng bức nên rất khát nước, hơn nữa một lát nữa còn phải xếp hàng vào thành, không biết phải xếp hàng bao lâu, cho nên đây chỉ là một quán trà nhỏ, nhưng việc làm ăn vẫn rất tốt.
Mười chiếc bàn bát tiên, thì đã có bảy chiếc có người ngồi.
Trong quán trà không chỉ bán trà, còn bán thức ăn trong lúc chờ đợi như đậu xanh sa, Hồng Đậu sa, trứng luộc trong nước trà, đậu hũ trần nước suối, đậu phộng luộc. Nhưng rất nhiều người đều là mua trà rót đầy túi nước, tùy tiện mua chút đồ ăn, rồi tiếp tục lên đường.
Ôn Noãn nói với Nạp Lan Cẩn Niên: "Chúng ta cũng nghỉ ngơi một chút ở quán trà đi."
"Được."
Đoàn người cũng tìm nơi trống trải, dừng xe ngựa, rồi đi về phía quán trà.
Thanh Dương liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhận ra là đám người Ngô Khải Nghiệp, ánh mắt hơi lóe lên.
Thanh Loan cũng nhận ra bọn họ, trong mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm.
Lúc này quán trà còn thừa lại bốn bàn.
Sau khi Ngô Khải Nghiệp xuống xe ngựa đi đến đã có suy nghĩ định ngồi một cái bàn trong đó.
Người Thanh gia ngăn ở trước người ông, chặn đường đi của ông.
Mấy người Thanh gia khác nhanh chóng chiếm nốt bốn cái bàn còn lại.
Mỗi một bàn bát tiên ngồi được tám người.
Hai chiếc bàn bát tiên đã ngồi đầy người Thanh gia.
Hai huynh muội Thanh Dương cố ý mỗi người chiếm một chiếc bàn bát tiên.
Ngô Khải Nghiệp nói với Thanh Dương cùng Thanh Loan: "Xin hỏi có thể nhường cho một cái bàn không?"
Mí mắt Thanh Dương cũng không thèm nâng, không thèm đáp lại ông một câu nào cả.
Chỉ làm như không nghe thấy.
Thanh Loan: "Được thôi! Quỳ xuống tới cầu xin tỷ tỷ ta, ta sẽ suy nghĩ một chút."
Ngô Khải Nghiệp: “..."
Mẹ kiếp -
Ông chủ quán trà thấy vậy đã đến đây hỏi hai huynh muội Thanh Dương: "Hai vị khách quan có thể ngồi cùng nhau, nhường một chiếc bàn ra được không?”
Thanh Dương: "Xin lỗi, bảy tuổi đã không ngồi chung, không tiện làm như vậy! Lại nói cái bàn là chúng tôi ngồi trước, dựa vào cái gì mà phải nhường?"
Ông chủ thấy những người này quần áo ngăn nắp, cũng không dám đắc tội, chỉ có thể cười cười xin lỗi Ngô Khải Nghiệp: "Nếu không thì khách quan đợi một chút?"
Ngô Khải Nghiệp cũng không để ý tới Thanh Loan nữa, ông liếc mắt đánh giá bốn phía một cái xem phải đợi bao lâu.
Lúc này dưới cây đại thụ, có một bàn có người vừa lúc đứng dậy rời đi.
Ôn Noãn mang theo người đi tới: "Nhị cữu, chúng ta ngồi ở đây là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận