Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 539: Nguoi Tot Se Binh An

Chuong 539: Nguoi Tot Se Binh AnChuong 539: Nguoi Tot Se Binh An
"Đúng vậy! Ta còn ngồi dưới tàng cây đây! Chân đều bị dọa đến run lên!"
"May mắn nhất chính là người một bàn ngồi dưới thân cây vừa rồi, vừa lúc rời đi! Nếu không đại thụ bên cạnh bị bật gốc như thế, đến cái bàn còn bị hất đổ, sẽ bị dọa chảy cả nước tiểu mất!"
"Cũng đúng, thật là phúc lớn mạng lớn! May mắn chỉ là đổ trúng xe ngựa, người không có việc gì là tốt rồi!"
"Đập hỏng xe ngựa thì không sao, trên xe ngựa không còn ai chứ? Hy vọng là không còn ai, nếu không lại ra mạng người."
"Chúng ta đi hỗ trợ rời cây đi đi!"...
Thanh Loan sốt ruột nhìn người Thanh gia dọn cây, nhưng mà cây kia quá lớn, mười mấy người nâng một chút cũng không nâng được, lại bị đập thêm một cái thật mạnh lên xe ngựa.
Thấy vậy, mặt nàng ta xanh cả lại!
Giờ phút này nghe mọi người nói chuyện, sắc mặt từ xanh biến thành đen, tức giận nói: 'Câm miệng! Các ngươi có biết hàng hóa trong xe ngựa rất đáng giá hay không? Một trăm các ngươi còn không bằng một bộ đồ sứ trong xe ngựa! Cái gì gọi là đập hỏng xe ngựa thì không sao? Đập chết các ngươi mới là không sao đói"
Mọi người đang chuẩn bị tiến lên hỗ trợ dời cây đại thụ đi, nghe xong lời này liền không đi hỗ trợ nữa, vẻ mặt bọn họ tức giận nhìn Thanh Loan:
"Người nào đây? Tuổi còn nhỏ mà tâm địa sao lại độc ác như vậy! Khó trách cây kia đều đổ vào xe ngựa nhà bọn họ, đây là báo ứng đấy!"
"Ta cũng thấy vậy, miệng độc như vậy, nghĩ đến cũng không phải người tốt gì! Ông trời có mắt, xe ngựa người khác đều không có việc gì, chỉ có nhà nàng ta có chuyện!"
"Còn muốn đi hỗ trợ dọn đại thụ sao! Không giúp nữa, đây là trời phạt, xứng đáng gặp báo ứng"...
"Các ngươi, những tiện dân này muốn tìm..." Thanh Loan còn muốn nói cái gì.
Thanh Dương giữ nàng ta lại: "Cam miệng, muội nói hươu nói vượn cái gì thế?!"
"Không phải sao? Những người đó mệnh tiện, đâu có giống đồ sứ chúng ta... !"
"Câm miệng, muội muốn đánh mất thanh danh à?" Thanh Dương trừng mắt nhìn nàng ta một cái, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy được thấp giọng cảnh cáo:
"Cứ cho là những người đó mệnh tiện là sự thật thì cũng không thể nói ra! Làm như vậy không phải muội đang muốn bị nghe mắng hay sao?"
"Bọn họ nói chuyện thật quá đáng!" Thanh Loan cãi lại một câu, cuối cùng cũng không nói thêm câu nào nữa.
Lúc này Thanh Dương mới nhìn về phía đoàn người Ôn Noãn kia.
Một cây đại thụ che trời sẽ đột nhiên bị nhổ tận gốc, hắn ta không tin một chút nào!
Một đoàn người của Ôn Noãn kia cũng bị sợ hãi đến nỗi trái tim cũng đều nhảy ra ngoài!
Vừa rồi bọn họ đã ngồi ở bên cạnh cây đại thụ kia.
Nếu mà cây đại thụ kia đổ về phía bọn họ, vậy thì hậu quả không dám tưởng tượng!
Vừa rồi Noãn nhi còn dựa vào cây đại thụ kia nữa!
Nếu mà đổ về phía bọn họ, chỉ sợ Noãn nhi sẽ bị đè thành bánh nhân thịt!
"Noãn nhi, may mắn chúng ta rời đi rồi! Nếu không thì thảm rồi! Làm ta sợ muốn chết!" Trong lòng Ôn Gia Mỹ nghĩ lại mà sợ.
Ôn Noãn mỉm cười: "Sẽ không đâu, người tốt thì cả đời bình an. Đi thôi!" Đoàn người lên xe ngựa đang chuẩn bị rời đi.
Thanh Dương ngăn ở trước ngựa Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên.
"Là các ngươi nhổ cây đại thụ lên!" Đây là câu khẳng định, không phải câu hỏi!
Tối hôm qua nhị đệ truyền tin tức về, mười mấy thủ hạ của nhị đệ đều bị giết, trong đội ngũ bọn họ có năm người là cao thủ, thân thủ rất tốt!
Những người đó thân thủ ở trong Quang Ảnh môn chính là đứng trên hàng trung.
Chỉ là phái đi phá hỏng hàng hóa của bọn họ, những người này lại giết sạch mà không giữ lại một người!
Khiến nhị đệ tổn thất mười chín thủ hại
Hôm nay lại khiến hàng hóa của bọn họ bị hỏng hết!
Quả thật tàn nhẫn độc ác, phát rồ, không hề có nhân tính!
Bọn họ thật sự cho rằng có Từ lão chống lưng, thì Thanh gia là người dễ bị bắt nạt sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận