Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 540: An Va

Chuong 540: An VaChuong 540: An Va
Ôn Noãn nghe xong thì rất bất ngờ, giống như nghe được chuyện lạ, nét mặt cũng khoa trương vô cùng:
"Vị công tử này, ngươi bị úng não sao? Ta lấy đâu ra sức mạnh có thể đẩy ngã cái cây lớn như thế này?"
Thanh Loan đi đến: "Không cần nói nhiều, vừa rồi chính ngươi đã đến gần cây đại thụ này! Cũng chính ngươi là người làm ngã nó! Bây giờ đền bù một trăm vạn lượng hoặc là đưa công thức của pháp lang màu để bồi thường, việc này xem như xóa bỏ!"
Ôn Noãn nở nụ cười, ánh nắng chiều hạ rọi lên mặt nàng, khiến cho nụ cười của nàng càng thêm tươi sáng: "Cô nằm mơ sao?"
"Ngu ngốc mới đúng!" Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nói ra bốn chữ.
Ngô Khải Hoa cùng Ngô Khải Nghiệp cũng nhảy ra khỏi xe ngựa và đi tới.
Khuôn mặt Ngô Khải Nghiệp tức giận nói: "Một trăm vạn lượng, sao cô không đi cướp luôn đi?"
"Đây là đang tìm người thế tội đúng không? Rõ ràng cái cây kia là tự đổ, thế mà lại đổ cho người ta? Muốn công thức cũng không cần dùng lý do mà đến ma quỷ cũng không tin như này chứ!"
Thanh Loan vươn tay chỉ vào Ôn Noãn: "Vừa rồi chính tôi tận mắt thấy cậu ta dựa vào cái cây kia, khiến cho cái cây ấy ngã! Hôm nay không trả một trăm vạn lượng hoặc cũng không đưa công thức ra. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ dual
Nàng ta vừa muốn có công thức, còn vừa muốn có cả bạc!
"Bốp!" Một cái quạt giấy đánh xuống ngón tay đang chỉ vào nàng của Thanh Loan, xương ngón tay cũng muốn nứt ra, đau đến mức nàng ta cảm giác ngón tay mình bị chặt đứt!
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng lấy ra một cái khăn tay lau quạt giấy.
Xong rồi, hắn trực tiếp ném cái khăn tay kia đi.
Mặt của Thanh Lan đỏ lên, đau đến mức không nói thành lời.
Những người có mặt ở đây nghe xong cũng bật cười.
Không cần Ôn Noãn nói, bọn họ đã bắt đầu lên án nàng ta:
"Cô nương, người ta còn chỉ là một tiểu tử chưa lớn, so với cây đại thụ kia thì cũng chỉ như một con kiến, một con kiến thì làm sao có thể làm rung chuyển một đại thụ? Không thể bỏ qua? Vậy thì báo quan đi! Có nhiều cặp mắt đã thấy như vậy!"
"Đúng vậy! Các người đi báo quan đi! Ta cũng sẽ làm chứng!" Nói xong lại nói với đám người Ôn Noãn: "Các người mau chạy nhanh đi! Hai người kia chính là loại lừa đảo để tống tiên! Họ đã nhìn trúng công thức của nhà ngươi! Nhưng các người yên tâm, tất cả chúng ta có thể làm chứng cho mọi người! Cái cây này là tự nó ngã chứ không liên quan gì đến các người! Nếu báo quan, ta cũng sẽ làm chứng nói bọn họ muốn lừa gạt để lấy công thức cùng bạc của các người!"
"Đúng vậy, không cần phải quan tâm bọn ho! Mau đi đi! Có báo quan phủ cũng không cần đền bạc! Dựa vào một cái thì cây đã ngã? Vậy thì còn cần đến cưa làm gì? Thợ mộc lên núi chặt cây vậy cứ dùng lưng dựa vào là được!"
"Hai huynh muội này ngang ngược vô lý, may mắn không chỉ có mỗi các người ở đây, nếu không thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Các người mau đi đi! Chỉ có kẻ ngốc mới để ý đến bọn họ!"...
Vừa rồi Thanh Loan thật sự tức giận, tất cả mọi người đều nóng lòng nói thay cho đám người Ôn Noãn.
Ngô Khải Nghiệp ôm tay hành lễ: "May mắn có mọi người làm chứng, cảm ơn mọi người! Nếu không chúng tôi thật sự không biết nên nói thế nào!" Ôn Noãn cũng mỉm cười nói: "Xin đa tạ mọi người vì đã bênh vực lẽ phải, tiền trà hôm nay để tôi mời!"
Ôn Noãn vừa dứt lời, Lôi Đình đã hiểu chuyện lấy ra một thỏi mười hai lượng đưa lão bản quán trà.
Mọi người đều nói lời cảm ơn: "Cảm ơn công tử! Vị tiểu công tử này thật biết cách làm người! Nói giúp hắn hai câu đã trả tiền trà cho chúng ta! Chúng ta cũng chỉ nói lời thật lòng, căn bản không cần cảm tại"
"Người tốt at được đền đáp! Ngồi ở dưới tàng cây, cây cũng không đổ về mình!"
"Không giống người nào đó! Không tích khẩu đức, họa từ trên trời rơi xuống, còn muốn đổ lên người của người khác!".
Bạn cần đăng nhập để bình luận