Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 541: Chắc Mẹ Nàng Ta Đã Quên Sinh Não Cho Nàng Ta

Chương 541: Chắc Mẹ Nàng Ta Đã Quên Sinh Não Cho Nàng TaChương 541: Chắc Mẹ Nàng Ta Đã Quên Sinh Não Cho Nàng Ta
Hai huynh muội Thanh gia tức đến mặt đều đen lại!
"Các vị phụ lão hương thân, chúng tôi xin đi trước!" Ôn Noãn chắp tay hành lễ với mọi người rồi rời đi.
Sau đó cũng không thèm nhìn hai huynh muội họ Thanh kia, trực tiếp lách qua bọn họ rồi bước đi.
Thanh Loan ôm tay, đau đến nước mắt lưng tròng: "Đại ca, cứ để bọn họ đi như vậy sao?"
Thanh Dương vẻ mặt u ám: "Đến xem cái cây kia rồi nói sau."
Tất nhiên không thể để bọn họ cứ đi như vậy, nhưng mà chuyện chỉ dựa vào cái cây mà cái cây đã ngã thì đúng là không có ai tin.
Chỉ có điều trực giác nói cho hắn ta biết, cái cây kia là do bọn họ làm ngã.
Nếu không làm gì có chuyện không nghiêng không lệch lại ngã thẳng về mấy xe ngựa nhà hắn chứ.
Thanh Dương đi qua nhìn xem, phát hiện trong rễ cây có rất nhiều con mối.
Mọi người cũng đến xem: "Hóa ra là do mối cắn! Khó trách lại tự ngãt"
"Thật đúng là do con mối ăn cây! Vị công tử vừa rồi đúng là mạng lớn"...
Thanh Loan: "Cái này càng thêm chứng minh người kia đã dựa vào cái cây này nên nó mới ngã! Làm hỏng đồ của bọn tai"
Mọi người nhìn nàng ta giống như nhìn con ngốc.
"Vì sao cô lại không tìm mấy con mối này đòi một trăm vạn lượng đi? Tại sao cô không đòi ngân lượng từ gió của trời đi? Chúng nó mới là kẻ làm ra mọi chuyện!
Nếu dựa vào cây mà cây ngã thì nó đã sớm ngã từ lâu! Cần gì công tử người ta đã đi xa rồi mới chịu ngã! Vả lại cây bạch dương này có tán cây tươi tốt, cành lá xum xuê, không được chăm sóc nên có gió thổi qua, gốc không phát triển thì sụp đổ là chuyện bình thường!"
Cô nương này, vào lúc mẹ của nàng ta sinh nàng ta ra chắc chắn là quên mất không sinh não cho nàng tal
Mọi người đều lắc đầu rời đi, tiếp tục lên đường.
Có vài cây đại thụ sống lâu năm sẽ bị con mối ăn, mọi người cũng không thấy kỳ lạ.
Lúc này, cuối cùng cây đại thụ cũng được người của Thanh gia dời đi.
Thanh Dương vội chạy đến, nhìn thấy từng chiếc xe ngựa bị đè bẹp, có nhiều mảnh nhỏ đồ sứ rơi ra, không còn đồ sứ nào nguyên vẹn.
Hắn ta tức đến đỏ mắt!
"Đại ca, làm sao bây giờ? Tất cả hàng để triển lãm của chúng ta đã vỡ nát!" Thanh Loan nghĩ đến những đồ quý giá mà nàng ta thiết kế để khiến mọi người bất ngờ cũng đã tan nát hết thì cực kỳ đau lòng!
"Đưa một đợt hàng khác từ các cửa hàng ở huyện bên cạnh cùng cửa hàng ở kinh thành đến đây." Mặt của Thanh Dương u ám.
May mắn phía sau bọn họ còn mấy xe ngựa, nếu không thì thật sự xui xẻo!
Hắn ta chắc chắn do người nọ đã đẩy ngã cây!
Mối hận thù này không thể báo công khai, vậy thì phải dùng thủ đoạn khác để báo thùi
Thanh gia bọn họ chưa từng chịu thua thiệt
Đoàn người Ôn Noãn đi vào kinh thành, trực tiếp đi đến thương hội gốm sứ, để người ở thương hội kiểm tra đầy đủ, còn hoàn thành đăng ký.
Bọn họ dùng xe đẩy tay đẩy đồ sứ đến nơi đã được thương hội sắp xếp cho bọn họ.
Là ở vị trí hẻo lánh nhất.
Cũng không có cách nào, là thành viên mới tham gia hàng năm thì đều sẽ được sắp xếp ở vị trí hẻo lánh nhất!
Sân bên cạnh trái phải của họ, không phải gốm sứ mới được thêm vào thì cũng là loại ở lò gốm sứ có thứ hạng tương đối thấp trong ngành gốm sứ.
Ngày kia đã là ngày triển lãm gốm sứ.
Hôm nay từng sân dường như đều có người đang trưng bày hàng hóa.
Ôn Noãn nhìn thoáng qua giá gỗ được sắp xếp đơn giản.
Nếu bọn họ đem đồ sứ đặt lên trên giá thì nhìn có vẻ còn nhiều chỗ trống.
Vì đồ sứ của bọn họ cũng không nhiều lắm.
Vậy nên Ôn Noãn quyết định đi mua chút gia cụ cùng hoa tươi và cây xanh, còn có một số vật phẩm trang trí khác về trang trí lại sân một chút.
"Đại cữu, nhị cữu, hai người dọn sạch cái giá ở bên trong trước đi!"
"Được!" Cả hai lập tức vào việc, đem cái giá chính giữa dọn ra bên ngoài.
Sân đối diện với đám người Ôn Noãn là xưởng lò gốm sứ tên là Ngọc Bích.
Quản sự bên kia thấy bọn họ dọn cái giá ra bên ngoài, cũng tò mò đi đến hỏi: "Các người đem cái giá dọn ra ngoài, vậy đồ sứ đặt ở chỗ nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận