Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 543: Lưu Lạc Tới Mức Phải Đi Làm Phu Xe

Chương 543: Lưu Lạc Tới Mức Phải Đi Làm Phu XeChương 543: Lưu Lạc Tới Mức Phải Đi Làm Phu Xe
Ôn Noãn dẫn theo Ôn Gia Mĩ và Ôn Hinh đến cửa hàng để mua vài món gia cụ, rồi cho người đưa gia cụ đến sân trưng bày.
Sau đó lại đến chỗ bán hoa mua một ít chậu hoa cùng hoa tươi.
Cuối cùng Ôn Noãn còn đi đến tiệm sách mua vài cuốn sách và bút lông, nghiên mực, vv...
Lâm Đình Hiên là người nam nhân duy nhất, nên tất nhiên cũng là người phải xách những món đồ này.
Hắn đang cầm một đống đồ đi theo sau ba người ra khỏi Văn Uyên Các.
Lúc này, hai người Đàm Thi Uyển và Đặng Lạc Sam vừa cười vừa nói đi vào.
Đàm Thi Uyển vừa thấy Lâm Đình Hiên đã bất ngờ, ả ta dịu dàng nói: "Biểu ca, ca về kinh thành từ khi nào vậy? Trước đó ca đã đi đâu? Năm mới cũng không có đến nhà để vấn an tổ mẫu, tổ mẫu rất lo lắng cho ca đó'.
"Ta có việc ra ngoài, ngày mai ta sẽ đi thăm bà ngoại". Mặt của Lâm Đình Hiên không chút thay đổi, nói.
Ôn Noãn nghe thấy thì không thể không quay đầu lại nhìn thoáng qua.
"Biểu ca, sao ca mua nhiều sách vậy? Để chuẩn bị cho việc thi khoa cử sao?"
Đặng Lạc Sam ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười, trong lòng xem thường: Ai mà không biết con trai trưởng của Xương Bình bá vừa cam sách đã ngủ?
"Lâm công tử tính vì Thi Uyển mà nổ lực vươn lên sao?" Nhưng mà Thi Uyển và Lâm nhị công tử đã đính hôn, còn chuẩn bị thành thân rồi! Nếu công tử sớm tự giác thì đã không khiến cho Thi Uyển bị người ta trêu chọc nhiều năm như vậy!"
"Cô hiểm lầm rồi, không phải của tôi."
Nói xong hắn liền trực tiếp đi xuống bậc thang, đi đến xe ngựa đem sách đặt ở trong xe ngựa.
Ôn Noãn cùng Ôn Gia Mĩ đã chuẩn bị lên xe ngựa.
Ôn Hinh vẫn còn đứng bên cạnh xe ngựa.
Nàng có chút thất thần.
"Hinh nhi, lên xe ngựa đi!" Ôn Gia Mĩ nhắc nhở.
"Dạ." Ôn Hinh lên tiếng rồi nhấc chân lên xe ngựa, bởi vì thất thần mà không cẩn thận trượt chân một cái, suýt chút nữa đã té ngã.
Lâm Đình Hiên vội chạy đến đỡ nàng: "Cẩn thận."
Ôn Hinh cảm thấy xấu hổ, nàng đỏ mặt nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."
Lâm Đình Hiên mỉm cười đi đến phía trước, điêu khiển xe ngựa rời đi.
Đặng Lạc Sam lắc đầu: "May mắn hai người đã từ hôn! Nếu không cả đời này của cô sẽ bị hủy! Đường đường là công tử bá phủ, không học vấn, không nghề nghiệp, trước kia cả ngày chỉ biết đánh nhau, hiện tại thế mà đã tệ đến mức trở thành phu xe của một cô nương! Chậc chậc... thật có bản lĩnh! Cô nói xem, có phải hắn đã vừa ý cô nương vừa rồi nên mới xin tổ mẫu của cô muốn từ hôn không?"
Đàm Thi Uyển lắc đầu: "Không biết nữa, đi thôi!"
"Từ hôn cũng tốt, Lâm nhị công tử mới là một lang quân như ý, hai người mới là trời sinh một đôi! Còn loại người đứng núi này trong núi nọ thì không cần cũng được!"
Đàm Thi Uyển mỉm cười.
Tỷ muội của ả ta biết ả bị Lâm Đình Hiên từ hôn, đều cảm thấy bất bình giùm ả ta.
Nhưng điều vui vẻ nhất trong cuộc đời ả ta là được từ hôn với Lâm Đình Hiên! "Cô nương vừa rồi là ai? Cô có gặp qua chưa?!" Đàm Thi Uyển nhịn không được hỏi.
"Tôi cũng không biết, dù sao cũng không phải người trong vòng của chúng ta, chắc là tiểu gia bích ngọc của nhà nào đó?”
Cũng chỉ có những người như vậy mới có thể thích loại người như Lâm Đình Hiên.
Ôn Noãn cải nam trang, Ôn Hinh và Ôn Gia Mĩ thì họ chưa từng gặp qua.
Đàm Thi Uyển nghe xong lời này cũng cười.
Hai người cùng nhau đi vào Văn Uyên Các.
Lâm Đình Hiên trước tiên đưa Ôn Hinh cùng Ôn Gia Mĩ về phủ Xương Bá, sau đó mới đưa Ôn Noãn về sân của đại hội gốm sứ.
Lúc này gia cụ vừa mua cũng được đưa đến.
Ôn Noãn bắt đầu chỉ huy đám người Ngô Khải Hoa sắp xếp gia cụ thật tốt.
Lúc này cũng gần chập tối.
Những người từ xưởng lò gốm khác thấy bọn họ thế mà còn đưa gia cụ đến, đều bật cười:
"Đồ sứ không đủ! Nên dùng gia cụ để thế vào!"
"Vậy đây rốt cuộc là đại hội thưởng thức và giám định đồ sứ, hay vẫn là đại hội thưởng thức và giám định gia cụ?"
"Đầu đã không lớn như vậy thì cũng đừng đội chiếc mũ lớn làm gì! Đáng xấu hổi"
Mọi người đều khóa kỹ cánh cửa của cửa hàng trưng bày nhà mình rồi rời đi.
Đám người Ôn Noãn vẫn tiếp tục bận rộn.
Khi bầu trời tối đen Nạp Lan Cẩn Niên đã đưa đến cho bọn họ một bàn thức ăn của Đào Nhiên Cư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận