Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 544: Thi Đấu Gốm Sứ

Chương 544: Thi Đấu Gốm SứChương 544: Thi Đấu Gốm Sứ
Sau khi ăn cơm xong, Ôn Noãn lại tiếp tục công việc.
Họ không có nhiều thời gian, nàng phải sắp xếp hàng triển lãm thật tốt trong đêm này, để xem có thiếu gì không thì ngày mai sẽ bổ sung sau.
Thời gian trôi qua, gian trừng bày đã được nàng châm chậm sắp xếp thành một phòng triển lãm sách lớn có đầy đủ mọi thứ.
Sau đó nàng lại đem từng món đồ sứ ra và xếp chúng thật tốt.
Bận rộn mãi đến tận hừng đông!
Ôn Noãn cả đêm không ngủ, cuối cùng cũng đem toàn bộ đồ sứ trưng bày xong!
Ngô Khải Nghiệp nhìn vào đồ sứ đã được đặt: "Thật đẳng cấp! Ngay cả một bình hoa đơn sắc bình thường trong nháy mắt đã được nâng lên một tâm cao mới, cảm giác rất đắc tiên!"
Từ đẳng cấp này là do ông đã học được trong ngày thường nói chuyện với Ôn Noãn.
Ôn Noãn cũng rất hài lòng: "Được rồi, đóng cửa, chúng ta cũng trở về ngủ một giấc đi! Ăn ngon ngủ kỹ, mới có thể chào đón đại hội thưởng thức và giám định gốm sứ của ngày mai."
Ôn Noãn cùng những người khác trở về phủ để ngủ, chỉ để lại Ngô Khải Nghiệp cùng Lôi Đình ở lại chỗ này trông chừng.
Mỗi phòng triển lãm là một cửa hàng độc lập, đem cánh cửa đóng lại thì có thể ngủ ở bên trong.
Nên hai người họ cũng đóng cửa lại ngủ.
Lúc này hội trường cũng có người trở về, hơn nữa còn không ngừng vận chuyển hàng hóa vào.
Mỗi xưởng lò sứ đều có mấy trăm kiện đồ sứ cần phải trưng bày, nên không thể lập tức vận chuyển tới hết trong một ngày được.
Vào lúc buổi chiều, hội trưởng hội sứ gốm sứ thương triệu tập người phụ trách của từng xưởng lò gốm sứ đến tham gia đại hội giám định và thưởng thức để bàn bạc.
Ngô Khải Nghiệp là người phụ trách tham gia bàn bạc.
Lò gốm sứ Tuệ An là do Ôn Noãn mở để giúp đỡ một chút cho nhà ông ngoại, cho nên khi đăng ký ở nha môn đều dùng tên của đại cữu và nhị cữu.
Chẳng qua do người ở nhà ngoại lại đặt tên cho xưởng gốm xứ là Tuệ An mà thôi.
Hội trưởng của thương hội gốm sứ là Giang Đào nói với những chủ nhân xưởng lò gốm: "Đã liên tiếp mấy năm đại hội giám định và thưởng thức gốm sứ đều được tổ chức ở quốc gia của chúng ta. Nhưng mà năm nay bốn quốc gia khác đều đưa ra ý kiến, nói rằng không thể năm nào cũng tổ chức ở quốc gia của chúng ta được”.
Những ông chủ của những xưởng lò gốm khác nghe xong lời này đều bùng nổ:
"Trước kia các quốc của quốc gia khác đều sợ phiền phức, sợ phải tìm nơi riêng biệt để mở sân tổ chức, còn sợ hao tài tốn của! Nên không ai nguyện ý nhận lấy củ khoai lang bỏng tay này, không may cho Nạp Lan quốc chúng ta đã bốc thăm phải! Triều đình mới bất đắc dĩ xây dựng lên sân bãi này! Hiện tại những người đó nhìn thấy có cơ hội kinh doanh, giờ lại tráo trở nói không thể luôn tổ chức ở Nạp Lan quốc chúng ta! Thật là quá đáng!"
"Cũng không phải sao! Lúc trước triều đình chúng ta đã phải bỏ ra không ít bạc để xây dựng sân bãi! Dựa vào cái gì không cho tổ chức ở Nạp Lan quốc của chúng ta?"...
Giang Đào giơ tay lên: "Được rồi, trải qua năm vị hội trưởng của năm quốc gia bỏ phiếu quyết định, bốn quốc gia khác đều đồng ý, sau này sử dụng cuộc thi để quyết định tổ chức đại hội thưởng thức và giám định gốm sứ ở quốc gia nào. Việc này sẽ không có thay đổi nữa!" "Làm sao có thể như vậy, cuộc thi đấu kia là như thế nào?”
"Đúng vậy, dù thi thế nào thì nhất định phải thắng! Không thể đến quốc gia khác tham gia đại hội giám định và thưởng thức được, đường xá thì quá xa, đồ sứ lại dễ vỡ, sẽ thiệt hại rất nhiều! Tổn thất quá lớn!"
"Đâu chỉ có như vậy! Thời gian chuẩn bị ít nhất cũng phải nhiều thêm một tháng! Trong thời gian đó sẽ thiêu được thêm bao nhiêu đồ sứ đây?"
"Đúng rồi đó.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận