Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 567: Giữ Lấy Lòng Son Chiếu Sử Xanh

Chương 567: Giữ Lấy Lòng Son Chiếu Sử XanhChương 567: Giữ Lấy Lòng Son Chiếu Sử Xanh
Bát công chúa dừng một chút, nghiêm túc ca ngợi nói: "Noan Noãn, cô thật vĩ đại! Hiên ngang lam liệt, không Sợ cường quyên, thà làm ngọc vỡ, muôn lần chết không chối từ, thấy chết không sờn!"
Đại hoàng tôn cũng dám đắc tội, lột áo trong của toàn bộ hoàng tộc!
Ôn Noãn: "..."
Thái Hậu trừng mắt nhìn bát công chúa một cái: "Nói bừa cái gì vậy!"
Bà ấy không nhịn được dặn dò một câu: "Về sau con cách xa người bán nghệ kia một chút."
Người bán nghệ kia mưu mẹo dơ bẩn, không bình thường, một dân nữ thế mà lại làm việc không để lại dấu vết như vậy, thật sự quá mưu môi
Bát công chúa gật đầu: "Quá thâm tàng bất lộ, vô tung vô ảnh đã châu thai ám kết! Phụ hoàng của con cũng không bắt được chân gà của nàng tal"
Lần này Ôn Noãn thật sự ngạc nhiên: "Nàng ta có rồi?1"
Việc này là điều tra ra được ở chỗ Tử Thần cung của Hoàng Thượng. Sự việc liên quan đến mặt mũi của hoàng gia, cho nên không có nhiều người biết chuyện này.
Hoàng Thượng biết Ôn Noãn tiến cung gặp Thái Hậu, cho nên ông phái người đi nghe xem nàng nói cái gì.
Hiện tại dư luận xôn xao, quan viên triều đình thượng triều cũng đều buộc tội đại hoàng tôn, bá tánh ở bên ngoài cũng lén lút thảo luận không dứt!
Thương khách của các nước khác nhìn thấy trò hay này, có lẽ cũng cười đến đau bụng!
Vậy mà nàng còn dám tiến cungll
Rất nhanh thái giám Hoàng Thượng phái đi Khang Ninh cung đã trở lại, cũng thuật lại lời nói của Ôn Noãn ở Từ Ninh Cung.
Hoàng Thượng nghe vậy, khóe miệng giật giật, sao lại khó chịu như vậy chứ?!
Còn vì nước vì dân nữa chul
Lý công công cẩn thận nhìn lén biểu cảm của Hoàng Thượng một chút.
Ông ấy cũng bị hành động của Tuệ An quận chúa dọa sợi
Hoàng Thượng chắp tay sau lưng đi quanh điện một vòng.
Ôn Noãn làm sự việc ồn ào lớn như vậy, hại ông ấy mất hết mặt già, nói không giận đó là giả.
Nhưng ông là vua của một nước, suy xét chuyện gì cũng thói quen không đặt vui buồn hờn giận của mình lên trước, mà là chú ý lợi ích của triều đình và bá tánh.
Việc này, xét theo triều đình và bá tánh là có lợi.
Quốc gia cũng cần người như vậy, có gan bắt ra một ít sâu mọt.
Nhưng mà con sâu mọt này lại là tôn tử của mình, còn làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, làm mặt già của ông mất sạch!
Vật thì không ổn!
Ngẫm lại cảm giác đó thật là quá khó chịu!
Hoàng Thượng xụ mặt nói: "Truyên Tuệ An quận chúa đến Tử Thần Cung yết kiến!"
"Vâng!" Lý công công nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng, trong lòng vang lên tiếng lộp bộp. Sau khi On Noãn rời khỏi Khang Ninh cung thì được Lý công công mời đi Tử Thần Cung.
Trên đường, Lý công công nói với Ôn Noãn: "Tâm trạng của Hoàng Thượng có chút không tốt, nhưng mà Hoàng Thượng là minh quân.”
Ôn Noãn mỉm cười: "Cảm ơn Lý công công nhắc nhờ."
Tâm trạng của Hoàng Thượng có thể tốt mới là lạ đó! Ôn Noãn nghĩ thầm.
Đương nhiên nàng biết Hoàng Thượng là minh quân, nếu không nàng cũng không la hét khắp đường cái như vậy!
Lý công công: "Đây là điều tôi nên làm'.
Nếu muốn cảm ơn ông ấy thì hãy cho ông ấy mấy cân rau dưa dil
Ông ấy không tham lam, thật sự.
Tử Thần Cung.
Ôn Noãn vén áo thi lễ: "Thần nữ gặp qua Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát tường!"
Hoàng Thượng bày ra gương mặt lạnh lùng, nói: "Tuệ An quận chúa làm ầm ï như vậy, tram còn có thể cát tường sao?”
Tức giận đến sắp chết rồi!
Ôn Noãn nghiêm túc nói: "Đương nhiên là có thể. Hoàng Thượng có thể, Nạp Lan quốc càng thêm có thểi Hoàng Thượng, ta giúp người bắt được cặn bã của hoàng gia, bảo vệ ích lợi của Nạp Lan quốc, làm Hoàng Thượng có cơ hội dạy dỗ đại hoàng tôn tuổi trẻ lạc đường biết quay lại, Hoàng Thượng, có thưởng không?”
Hoàng Thượng: ”...'
Giọng điệu đòi thưởng này sao lại giống người nào đó như vậy?
Hoàng Thượng đen mặt: 'Không có! Tuệ An quận chúa, ngươi không sợ trãm phạt ngươi sao?! Thế mà lại dám can đảm làm hoàng gia hổ thẹn, không sợ trâm ban ngươi tội chết sao?!"
Thật sự quá to gan lớn mật, buồn cười!
"Hoàng Thượng là minh quân, chọc giận Hoàng Thượng là lỗi của thần nữ, nếu Hoàng Thượng muốn phạt thì phạt đi! Thần nữ trung can nghĩa đảm, không hối hận liều chết cầu xin cho bá tánh thiên hall Xưa này thử hỏi có ai mà không phải chết, chỉ mong giữ lấy lòng son chiếu sử xanhIl"
Bạn cần đăng nhập để bình luận