Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 584: Ăn Ngon, Tôi Vẫn Muốn

Chương 584: Ăn Ngon, Tôi Vẫn MuốnChương 584: Ăn Ngon, Tôi Vẫn Muốn
Là bằng chứng về sự thịnh sủng của bà tal
Mặt bà ta đều giận đến tái rồi!
Cuối cùng Lý quý phi cũng không nhịn được mà chạy đến trước mặt Hoàng thượng mờ mịt tố cáo.
Hoàng thượng nghe xong chỉ nói: "Cuối cùng thì mảnh hoa sen ở ngự hoa viên cũng không phải loại chỉ đẹp chứ không dùng được!"
Lý Quý phi: "...
Buổi tối, Ôn Noãn làm canh chua ngó sen, củ sen hầm, bông sen và cánh hoa thì chiên, gà ăn mày lá sen, xôi gà lá sen, lá sen xíu mại, canh xương sườn đậu xanh củ sen, gạo nếp ủ củ sen, rau trộn nấm mèo với củ sen cắt lát, cuối cùng là thịt heo đồi củ sen.
Mọi người ăn đến vô cùng hài lòng.
Sau khi ăn xong, Bát công chúa đã bị người ta đuổi về cung.
Ôn Hinh thì trở về phòng.
Chỉ có Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên ngồi dưới giàn hoa trong sân uống trà tiêu hóa thức ăn.
Chỉ có hai người bọn họ.
Nạp Lan Cẩn Niên ngồi ở ghế mây lười biếng, sau khi hắn ăn uống no nê, khuôn mặt tuấn tú của hắn dưới ánh sáng chiều có vẻ vô cùng thỏa mãn.
Ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn đang cầm tách trà, nhẹ nhàng dùng nắp trà gạt bỏ lớp chồi non nhỏ trên mặt, cả người trông lười biếng nhưng đầy gợi cảm.
Sau khi nhấp một ngụm trà, đôi mắt phượng quyến rũ kia ngước lên nhìn về phía Ôn Noãn, đôi mắt ngập nước: "Ngày mai cô quay vê huyện Ninh Viễn sao?"
Thanh âm trầm thấp như đàn violin, dễ nghe đến mức khiến vành tai run lên, giống như bị thứ gì kích thích tiếng lòng vậy.
"Ừm." Ôn Noãn lột một quả nho bóng loáng bỏ vào trong miệng, am ờ lên tiếng.
Tiếp theo bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng lại ngắt xuống một quả nhỏ, lột da ra, đang định cho vào miệng.
Cái tay to có khớp xương rõ ràng của Lạp Lan Cẩn Niên nắm lấy cổ tay của Ôn Noãn: "Tôi cũng muốn nếm thử một chút."
Nói xong liền kéo tay nàng đến, đầu cũng cúi xuống.
Đầu ngón tay giống như chạm vào một vật mềm mại, lạnh lạnh, cũng có chút nóng.
Ôn Noãn giật mình, sau đó quả nho trong tay nàng đã bị người nào đó cướp mất.
Trong mắt Nạp Lan Cẩn Niên đầy ý cười: "Ăn ngonl Tôi vẫn muốn."
Ôn Noãn: "..."
Mặt trời đã ngả về phía tây, ánh nắng chiều quyến luyến kiều diễm.
Tiệc ngắm hoa đã xong, vậy nên Ôn Noãn dự tính ngài mai sẽ lên đường trở về.
Sau khi Lâm Đình Hiên biết là đã gần tối, hắn liên đến phủ Xương Bình hầu để tạm biệt tổ mẫu.
Xương Bình bá phủ, lão phu nhân đang ngồi trong phòng, giờ phút này thật yên bình hạnh phúc.
Khi nha hoàn đi đến thông báo nói Đại thiếu gia đã trở lại. Tiếng cười đùa trong phòng chợt dừng lại.
Nhưng thật ra lão phu nhân rất vui mừng, nói: "Đình Hiên đã trở về? Mau gọi hắn đi vào."
Lâm Đình Hiên đi đến, hành lễ với lão phu nhân: "Tổ mẫu."
"Đình Hiên mau ngồi!"
Lam Đình Hiên nhìn thoáng qua thiệp cưới đặt ở trên bàn.
Trên mặt lão phu nhân thoáng hiện lên một nét lo lắng, bà ấy vội cho người thu dọn thiệp cưới.
Lâm Đình Hiên ngồi xuống, trên mặt không có biểu tình gì nói: "Tổ mẫu, ngày mai cháu sẽ rời khỏi kinh thành, lân sau cháu sẽ trở vê thăm bà."
Lão phu nhân nghe xong thì vẻ mặt không vui: "Vì sao lại rời đi? Cháu đi đâu?"
Xương Bình Bá nghe xong cũng tức giận: "Con lại muốn đến đâu để ăn chơi lêu lổng nữa? Không được đi! Ta đã tìm cho con một chức vụ không tệ, con trước tiên đi làm lính canh thành. Biểu hiện tốt một chút, cố gắng trong năm tiếp theo thăng cấp trở thành hộ vệ! Đã lớn như vậy rồi, đệ đệ của con đang làm việc ở Hàn Lâm viện, còn sắp kết hôn! Còn con thì thế nào, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng!"
"Con chỉ đến chào tạm biệt tổ mẫu."
Ý như vậy chẳng phải là không nghe theo sắp đặt của ông ta sao.
Nói xong, Lâm Đình Hiên hành lễ với lão phu nhân: "Bà nội, cháu phải đi rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận