Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 585: Bát Công Chúa Bỏ Nhà Ra Đi

Chương 585: Bát Công Chúa Bỏ Nhà Ra ĐiChương 585: Bát Công Chúa Bỏ Nhà Ra Đi
Lâm Đình Hiên cũng không chờ người trong phòng nói gì đã xoay người rời đi.
Xương Bình bá tức giận đến mức không nói gì được... Chỉ có thể chỉ tay vào bóng dáng của hắn: "Nghịch tử! Nghịch tử!"
Phu nhân Xương Bình bá lập tức vỗ lưng cho ông ta: "Lão gia đừng tức giận, nói không chừng Đình Hiên có việc quan trọng cần làm!"
"Nó thì có việc gì quan trọng chứ? Làm phu xe sao?”
Vì sao ông ta lại sinh ra thằng con trai như vậy!
Lâm Kính Hiên đứng dậy di theo ra ngoài, gọi hắn lại:
"Đại ca, hai mươi tháng sau chính là ngày thành thân của đệ và Uyển Uyển muội muội, ca nhất định phải trở về tham gia tiệc cưới của bọn đệ đấy".
"Chuyện này để nói sau! Chưa chắc đã có thời gian". Bước chân Lâm Đình Hiên dừng một chút, chỉ bỏ lại một câu rồi rời đi.
Gã sai vặt bên ngoài cửa nghe Lâm Đình Hiên nói còn bĩu môi, chưa chắc đã có thời gian? Không biết còn tưởng rằng hắn bận rộn chuyện quốc gia đại sự nữa đói!
Sáng sớm hôm sau, mấy người Ôn Noãn liền quay về huyện Ninh Viễn.
Lúc này Ôn Hinh ngồi xe ngựa, Ôn Noãn cải trang thành nam cưỡi ngựa
Bát công chúa lén để lại thư rồi đi ra ngoài!
Nàng chạy ra cung, đi đến phủ Xương Bá, dự tính mặt dày đi theo ba người đến huyện Ninh Viễn.
Nàng không thể tiếp tục ở lại kinh thành này được nữa, nàng lo lắng mình sẽ đói chết.
Vốn dĩ Nạp Lan Cẩn Niên muốn một chân đá văng nàng bay về hoàng cung.
Nhưng Bát công chúa vô cùng thông minh kéo lấy Ôn Hinh nói: "Hinh Hinh, hai chúng ta ngồi chung một xe ngựa nhé, chẳng phải Ôn Noãn say xe sao? Xe ngựa của Thập Thất hoàng thúc tương đối ổn định, vậy cứ để nàng ngồi xe ngựa của Thập Thất hoàng thúc đi!"
Nạp Lan Cẩn Niên thu lại cái chân chuẩn bị đá nàng về!
Nha đầu kia chắc chắn sẽ không bỏ lại tỷ tỷ của mình ngồi xe ngựa một mình.
Nạp Lan Cẩn Niên trừng mắt liếc Bát công chúa một cái, rồi kéo Ôn Noãn lên xe ngựa.
Ôn Noãn cũng không quá vui, nàng muốn ngồi cùng đám người Ôn Hinh, ít nhất trên đường đi cũng không quá buồn chán.
Bát công chúa là người nói nhiều!
Nạp Lan Cẩn Niên kéo tay Ôn Noãn không buông.
"Tôi muốn ngồi cùng mấy người nhị tỷ". Ôn Noãn nhìn về phía hắn.
Bát công chúa vội nói: "Đừng, như thế phải chen chúc nhau, càng dễ bị say xe!"
"Haiz, mau đi thôi! Ta sợ mình để lại thư đã bị mẫu phi phát hiện, sau đó bà ấy sẽ cho người bắt ta vê!"
"Lâm công tử, phiền huynh chạy xe ngựa nhanh một chút." Bát công chúa thúc giục.
Lâm Đình Hiên làm sao không nhìn ra Nạp Lan Cẩn Niên muốn ngồi cùng xe ngựa với Tuệ An quận chúa, hắn vây roi ngựa, xe ngựa liền di chuyển. On Noãn: "..."
Nạp Lan Cẩn Niên cố gắng đè nén khóe miệng muốn cong lên, nghiêm túc nói: 'Lên xe đi!"
Ôn Noãn chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe ngựa.
Nạp Lan Cẩn Niên ở bên cạnh đỡ nàng một cái.
Trong xe ngựa, cả hai không nói gì.
Nạp Lan Cẩn Niên lấy ra một quyển sách để đọc.
Tối hôm qua, toàn bộ đầu óc của Ôn Noãn đều là người nào đó, ngay cả trong mộng cũng là người nào đó nên không có ngủ tốt, vì vậy xe ngựa vừa mới di chuyển được gần nửa canh giờ thì nàng đã buồn ngủ.
Nàng liên tựa đầu vào trên vách xe ngựa ngủ.
Ngủ rồi cũng không cần lo sẽ bị say xe.
Sau khi Ôn Noãn thả lỏng tinh thần đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nạp Lan Cẩn Niên cầm sách ngồi bên cạnh nàng, hắn lo nàng sẽ ngã sap xuống.
Bốn phía đều vô cùng im lặng, chỉ có tiếng chuyển động của bánh xe phát ra, giống như đang thôi miên.
Mùi hương trên người nam tử rất dễ chịu, mát lạnh mê người, như thấm vào lòng người, còn mang theo một mùi hương có ma lực hơn so với an thần hương, cũng càng khiến người ta yên lòng.
Ôn Noãn dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Thân thể nữ tử cũng dần nghiêng vẹo, đầu của nàng vô thức tựa lên vai của nam tử bên cạnh.
Cơ thể Nạp Lan Cẩn Niên cứng đờ, không dám nhúc nhích chút nào.
Sau một lúc lâu, nhận ra nữ tử không có dấu hiệu tỉnh lại thì hắn mới thả lỏng thân thể, cẩn thận đặt sách qua một bên.
Hắn hơi nghiêng đầu, cụp mắt, nhìn nữ tử đang tựa vào người mình ngủ say.
Từ góc độ này của hắn, chỉ có thể thấy được đôi hàng mi cong dài cùng cái mũi vểnh lên, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra, còn có mái tóc đen như gấm rơi lên nửa người hắn.
Một mùi hương ngọt ngào quanh quẩn ở chóp mũi hắn, ma xui quỷ kiến thế nào, hắn lại không nhịn được, thận trọng nghiêng đầu hôn lên đỉnh tóc nàng.
Ôn Noãn khế động.
Nạp Lan Cẩn Niên cứng đờ thân thể, vội quay đầu ngồi nghiêm túc lại, cầm lấy cuốn sách vừa rồi được hắn đặt qua một bên, không dám động một cái nào, ngay cả cầm sách ngược mà cũng không biết.
Mặt Ôn Noãn dụi dụi trên vai ai kia, tìm vị trí thoải mái để ngủ tiếp.
Nạp Lan Cẩn Niên thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không dám lộn xộn nữa, lúc này hắn mới nhận ra mình cầm ngược sách, hắn đảo sách lại rồi nghiêm túc đọc nó. Bình thường hắn chỉ cần liếc mắt một cái là đã lật sang trang tiếp theo, nhưng hôm nay nhìn nửa ngày vẫn là trang sách đó như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận