Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 607: Chữa Bệnh Từ Thiện

Chương 607: Chữa Bệnh Từ ThiệnChương 607: Chữa Bệnh Từ Thiện
Tô Minh Tân về Huyện lệnh phủ phía sau nha môn, đem mũ cánh chuồn cởi xuống, vẻ mặt u sầu còn có chút tức giận.
Phu nhân của Tô Minh Tân là Phương thị đi lên cẩn thận giúp ông ấy cất chiếc mũ đi, từng cử chỉ đều cung kính.
Xong rồi, bà ấy mới quan tâm nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Hôm nay đến đây không chỉ có một Tuệ An quận chúa mà còn có Cẩn vương! Công chúa! Vì sao tôi không biết huyện Nam Ninh đã trở thành một cái ổ nhà giàu! Một đám chạy đến đây, còn muốn tôi chiêu đãi!"
Chẳng lẽ bọn họ không biết huyện Nam Ninh là nơi chim cũng không thèm ỉa sao? Thế mà còn không biết xấu hổ đi lấy lễ vật của người dân!"
Tô Minh Tân đem bất mãn trong lòng nói ra.
"Chức quan huyện này không thể làm được nữa, tôi đành từ quan làm ruộng thôi!"
Phương thị nghe xong cũng không biết làm sao: "Chẳng phải ông nói Hoàng thượng đưa ông đến huyện Nam Ninh là phó thác cho ông trách nhiệm lớn lao sao? Không phải ông nói Hoàng thượng rất tín nhiệm ông còn gì? Cả Nạp Lan quốc này có rất nhiều huyện nhỏ còn nghèo, mà Hoàng thượng vẫn còn nhớ thương đưa cho ông một phần hạt giống lúa có sản lượng ngàn cân một mẫu!"
Chẳng phải ông cũng đã nói ông không thể phụ tấm lòng của vua sao? Hiện tại sao lại muốn từ quan sớm vậy?"
"Có lẽ Hoàng thượng đã già cả mắt mờ, cũng trở nên ngu ngốc! Phong một quận chúa để làm gì!"
"Được rồi, ông đừng nói bừa! Ông từ quan rồi vậy thì dân chúng của huyện Nam Ninh từ nay phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng là minh quân, nếu Tuệ An quận chúa thật sự như ông nói thì Hoàng thượng cũng sẽ không tặng đất phong cho nàng! Nạp Lan quốc chúng ta ngoài Cẩn vương ra thì những thân vương khác còn chưa có đất phong! Nên ông hãy nhìn kỹ trước đi rồi hãy nói!"
Tô Minh Tân không nói gì, hiện tại cũng chỉ có thể quan sát rồi mới nói.
Nếu Tuệ An quận chúa là một quận chúa hám lợi của người dân, ông ấy cũng sẽ không ngại liều chết mà thay vạn dân xin thỉnh mệnh!
Để cho dân chúng của huyện Nam Ninh cùng viết thư dâng lên, cầu xin phế bỏ chức vị quận chúa này của nàng!
Ngày thứ hai.
Tô Minh Tân nghiêm mặt cho người đi đến tửu lầu nổi tiếng nhất của Nam Ninh huyện, bảo họ đưa đến phủ quận chúa một bàn đồ ăn ngon nhất.
Dù sao một người là thân vương, một người là công chúa và một người là quận chúa.
Ông ấy thân là thần tử, cho dù có bất mãn trong lòng thì cũng phải làm tròn trách nhiệm của một thần tử.
Ăn đi! Ăn dil
Bọn họ ăn bao nhiêu, ông ấy cũng sẽ tố cáo bấy nhiêu câu!
Tô Minh Tân nhìn mấy sổ nhỏ trong nha môn mà nổi lửa.
Lúc này thuộc hạ của ông ấy phấn khởi bẩm báo: 'Đại nhân, chuyện tốt, là chuyện tốt thật sự!"
Tô Minh Tân vừa nghe, cũng lấy lại tỉnh thần: "Chuyện tốt gì? Có phải mấy tôn đại phật trong phủ quận chúa đã đi rồi?" Xem ra vẫn chưa phải là quá xấu!
"Không phải, người ở phủ quận chúa lúc này còn đang tận hưởng đồ ăn sáng của tửu lâu đưa đến!"
Vẻ mặt Tô Minh Tân như có vạch đen: "Vậy thì có việc gì vui?"
"Dạ, là có hai vị thần y của Thần Y Cốc đang chữa bệnh miễn phí cho người dân đó al
"Thật sự có chuyện này sao? Ha ha tốt! Tốt! Bản quan sẽ nhanh chóng đến xemI"
Bên ngoài cửa thành.
Lý Chí Hạo cùng Giả Tĩnh Như đã mở hai cái bàn trên bãi đất trống cách bên ngoài cửa thành không xa, mở thành một cái sạp để chữa bệnh miễn phí cho người dân.
Giờ phút này trước mặt cả hai là một hàng dài.
Vài người trong thành nghe nói vậy, cũng vội vàng chạy ra, nhất là những người có bệnh nan y.
Ngay cả người không thể đi lại được, cũng được người nhà cõng hoặc nâng ra ngoài.
Có vài người đã chữa trị xong đang cầm phương thuốc cúi đầu với cả hai nói lời cảm ơn: "Cảm ơn hai vị thần y, các vị thật sự là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn! Cảm ơn, cảm ơn..."
Người xếp hàng đều thảo luận, đều là lời ca ngợi:
"Hai vị thần y này thật đúng là người tốt, là người tốt nhất trên đời!"
"Đúng vậy, quả thật là có tấm lòng Bồ Tát mài!"
"Nếu mỗi ngày đều có người của Thần Y Cốc đến thì tốt rồi-"
Bạn cần đăng nhập để bình luận