Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 609: Nàng Nghĩ Nàng Là Ai?

Chương 609: Nàng Nghĩ Nàng Là Ai?Chương 609: Nàng Nghĩ Nàng Là Ai?
"Cô xem có nhiều người chào đón cô như vậy! Vất vả cho cô rồi! Tôi thay mặt toàn bộ dân chúng ở đất phong cảm tạ hai vị thần y! Trở vê tôi sẽ tạo một cái cờ thưởng cho hai người."
Nói xong, cũng không cho Giả Tĩnh Như có cơ hội để nói, xe ngựa vụt một cái đã chạy xa.
Giả Tĩnh Như: "..."
Ôn Noãn mời nàng ta ở lại xem bệnh thêm vài ngày?
Ôn Noãn có tư cách gì mời nàng ta ở lại xem bệnh thêm vài ngày chứ, thật là buồn cười!
Ôn Noãn nghĩ mình là ai?
Hoàng thượng của Nạp Lan quốc còn chưa dám nói chuyện với người của Thần Y Cốc kiêm Bắc Minh quốc này như vậy.
Còn nói cái gì mà có tấm lòng tốt đẹp sẽ không từ chối?
Từ chối thì sẽ không có tấm lòng tốt đẹp sao?
Dáng vẻ chủ nhà này, thật sự khiến người ta khó chịu!
Dặn dò nàng ta chữa bệnh miễn phí thêm vài ngày, rồi muốn đoạt lấy công lao chữa bệnh miễn phí của nàng ta?
Đúng là thứ không biết xấu hổi
Lý Chí Hạo quan tâm người trong lòng mình, hừ lạnh nói: "Sư muội không cần quan tâm nàng ta! Ngày mai chúng ta còn phải lên núi hái thuốc để tham gia cuộc thi Thần Y Cốc. Không có thời gian để xem bệnh. Haiz, người có địa vị có khác! Cái gì cũng không cần làm, chỉ cần dặn dò vài câu là được, cũng không cần quan tâm người ta có làm được hay không!"
Lý Chí Hạo chỉ còn kém nói rõ là đám người Ôn Noãn muốn bọn họ chữa bệnh miễn phí để đoạt lấy công lao này!
Giả Tĩnh Như nghe xong cũng chỉ cười, vành mắt hơi phiếm hồng, nụ cười tươi hơi miễn cưỡng, vẻ mặt tủi thân thật giống như Ôn Noãn đã ức hiếp nàng.
Nàng ta nhẹ nhàng nói: "Nếu có thể thì muội cũng muốn chữa bệnh miễn phí cho mọi người, nhưng chúng ta đến huyện Nam Ninh này là có chuyện quan trọng phải làm, để có thể chữa bệnh miễn phí một ngày, cũng là buổi tối hôm trước đã chạy suốt đêm, ngựa chạy không ngừng đến huyện Nam Ninh mới có thời gian chữa bệnh miễn phí cho mọi người."
Tô Minh Tân nghe xong sợ hai người tức giận sau đó không chữa bệnh miễn phí cho người dân ở huyện Nam Ninh nữa, nên ông ấy lập tức trấn an:
"Hai vị thần y chớ tức giận, người dân ở huyện chúng tôi đều biết rất rõ! Hai vị có thể chữa bệnh miễn phí dù chỉ một ngày cho chúng tôi đã là rất tốt rồi, cũng không thể làm chậm trễ việc quan trọng của hai vị! Nếu không có thời gian thì chỉ cân chữa bệnh một ngày là đủ rồi."
Người xếp hàng cũng nói theo:
"Đúng, đúng, đúng, không thể làm chậm trễ việc quan trọng của hai vị, có thể chữa bệnh được một ngày cũng là đủ rồi! Còn cho bạc chúng tôi bốc thuốc nữa, thật sự đã rất tốt rồi!"
"Có thể chữa bệnh miễn phí một ngày là quá tốt rồi! Chúng tôi cảm thấy rất hài lòng. Bây giờ còn được tặng bạc mua thuốc, đây là chuyện chưa từng có."
"Đúng, một ngày là quá đủ, còn cho chúng tôi bạc để bốc thuốc cũng đủ rồi, hai vị thân y đến từ Thần Y Cốc này thật sự quá tốt!"... Người xếp hàng đều ta một lời ngươi một lời tỏ vẻ biết ơn, chỉ là sau khi nói những lời cảm ơn phô trương thì chính là hỏi về bạc.
Thậm chí có mấy người mặt dày còn xin bạc.
Trong thành này, cho đến bây giờ cũng không thiếu người mặt dày, cũng không thiếu người có lòng tham không đáy.
Tất nhiên cũng không thiếu người thật sự cần số bạc này để cứu mạng.
Trong lòng Lý Chí Hạo nóng như lửa đốt, bất đắc dĩ lấy ra một trăm lượng ngân phiếu: "Trên người tôi cũng chỉ mang theo một trăm lương, một trăm lượng này tôi sẽ đưa cho hiệu thuốc bắc, người nào có cần lấy thuốc thì mới có thể đến tìm chưởng quầy của hiệu thuốc bắc để bốc thuốc, chưởng quầy có thể trừ vào số tiền một trăm lượng này."
Đây là biện pháp tốt nhất mà hắn ta đã nghĩ ra trong lúc vội vàng.
"Bồ Tát, quả thật là Bồ Tái tái thết"
"Thật tốt quá! Lương y như từ mẫu, câu thành ngữ của người xưa không sai."
Ngân phiếu vừa đưa ra đã nhận được liên tiếp lời ca ngợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận