Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 610: Cảm Ơn Rối Rít

Chương 610: Cảm Ơn Rối RítChương 610: Cảm Ơn Rối Rít
Lý Chí Hạo nghe được lời ca ngợi của mọi người dành cho mình thì càng thêm đắc ý, chỉ cần bỏ ra một trăm lượng là có thể khiến mọi người xem hắn giống như thần, cũng không phải là không thểi
Hắn ta vui mừng nói: "Nơi này không có người của quan phủ sao? Có thể giúp tôi đưa một trăm lượng này đến hiệu thuốc bắc không?"
Tôn Minh Tân lập tức nói: "Bản quan chính là huyện lệnh của huyện Nam Ninh, cứ để tôi mang đi chol"
Đây mới là người thật việc thật, không giống một số người, đứng nói chuyện không đau eo.
Chỉ biết lấy thịt cá của dân chúng!
Giả Tĩnh Như cũng lấy ra một trăm lượng: "Tôi cũng gom hết số tiên trên người mình được một trăm lượng! Chỉ hy vọng thân thể mọi người sau này sẽ khỏe mạnh!"
Tô Minh Tân đi đến bên cạnh hai người Lý Chí Hạo nhận lấy hai tấm ngân phiếu, bản thân ông ấy cũng lấy ra ngân phiếu năm mươi lượng giao cho tùy tùng bên người: "Đưa đến hiệu thuốc bắc Bình An! Nói với họ cứ để dân nghèo đến lấy thuốc là được!"
Tuy rằng ông ấy chỉ là một huyện lệnh, bổng lộc thật sự cũng không nhiều lắm, ngày thường còn lấy chút tiên ra để giúp cho dân nghèo, nên trên người cũng chỉ có năm mươi lượng.
"Huyện lệnh đại nhân đúng là quan phụ mẫu! Lại ra bạc cho chúng tôi! Không giống với người nào do
"Cảm ơn huyện lệnh đại nhân! Cảm ơn hai vị thần y..."
Tô Minh Tân khoát tay áo để mọi người yên lặng, ông ấy nói với những người dân đang xếp hàng: "Người dân nào cần thì mới đến hiệu thuốc bắc Bình An để bốc thuốc, nhớ rõ thật sự cần mới nhờ chưởng quầy của hiệu thuốc bắc trừ vào khoảng tiền hai trăm năm mươi lượng! Nhớ rõ đây là bạc để cứu mạng mọi người! Nếu để tôi phát hiện ai giờ trò thì sẽ bị đánh đại bản!"
"Huyện lệnh, tôi thật sự rất nghèo! Nếu không cũng không đến mức ngay cả bạc để khám bệnh cũng không có! Ông xem quần áo cả nhà tôi toàn là chắp va
"Tôi cũng rất nghèo!"
Tô Minh Tâm lại dặn dò một lượt: "Được rồi, người nào đi lấy thuốc thì báo danh và ghi địa chỉ nhà, tôi sẽ cho người đến thăm dò xem các người có thật sự cần hay không, hay cố ý lừa số bạc này!"
Có vài người nghe xong lời này thì cũng không còn tâm tư gì nữa.
Những người thật sự cần tiền thì lập tức tung hô ông ấy là thanh thiên đại lão gia.
Tô Minh Tâm nói với Giả Tĩnh Như và Lý Chí Hạo: "Đại ân đại đức của hai vị tiểu thần y, đã làm một chuyện lớn lao cho người dân chúng tôi! Người dân của huyện Nam Ninh chúng tôi suốt đời khó quên! Bản quan thay người dân của huyện Nam Ninh cảm ơn hai người!
"Đúng vậy, cả đời chúng tôi luôn nhớ rõ đại ân đại đức của hai vị thân y!"
"Tôi còn muốn nói cho con trai của tôi biết, nói cho cả tôn tử, tằng tôn tử, tằng tằng tôn tử nhỡ rõ đại ân đại đức này của thần y đời đời suốt kiếp! Nếu huyện Nam Ninh có nhiều người như hai vị thần y thì tốt rồi! Chúng tôi cũng không tới mức ngay cả thủy lợi cũng không thể sửa!"
"Đúng vậy...
Đám người dân lại nói một lần cảm ơn, sau đó đang ngầm nói về quận chúa kia như thế nào.
Sau khi so sánh, trong lòng mọi người đều cảm thấy Ôn Noãn vừa rồi chỉ biết nói, lừa gạt người khác chứ không làm việc!
Dù cho ở chỗ nào, gặp được loại người chỉ biết nói mà không biết làm, có công lao thì nhận, đều sẽ không duoc chao don.
Tô Minh Tân luôn nghi ngờ công lao mà trên thánh chỉ đã nói vê Tuệ An quận chúa là quá nhiều, tạo phúc cho dân, công lao này có phải chỉ dựa vào lời nói hay không!
Lý Chí Hạo cười nói: "Mọi người khách sáo rồi, có lẽ người học y tâm thiện, nếu không phải tôi chỉ mang theo trên người một trăm lượng, không thì tôi cũng sẽ quyên góp bạc nhiều thêm một chút!"
Giả Tĩnh Như cũng buồn bã nói: "Sớm biết huyện Nam Ninh có nhiều người dân nghèo như vậy, không có bạc để xem bệnh, tôi cũng sẽ mang nhiều bạc một chút!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận