Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 618: Ga Bay Cho Sua

Chuong 618: Ga Bay Cho SuaChuong 618: Ga Bay Cho Sua
Căn nhà được xây ở chân núi, dùng cây trúc vây quanh một mảnh sân, trong sân có trồng một ít rau dưa, còn nuôi một con gà trống, mấy con gà mái.
Có một con gà mái còn dẫn theo mười mấy con gà con mới vừa nở vui vẻ chạy khắp sân.
Bên cửa còn có một con chó đất màu vàng lười biếng nằm ở đó, nhìn thấy hai người Ôn Noãn đi vào, nó lập tức đứng lên, vừa định sủa gâu gâu thì nhìn thấy Đại Hôi ở phía sau bọn họ, sợ tới mức nhảy dựng lên!
Nó điên cuồng muốn chạy vào trong nhài
Nhưng mà bị dây buộc chó khóa lại.
Làm thế nào cũng không chạy thoát được, nó dứt khoát nằm bò xuống.
Con chó kia vùi đầu xuống mặt đất, cơ thể chó run bần bật!
Thôn trưởng: '..."
Ông ấy vừa định quát lớn bảo con chó của mình đừng dọa người, không ngờ con chó này lại sợ như vậy!
Không chỉ có con chó kia sợ đến mức run ban bật, những con gà đó cũng sợ tới mức bay đi!
Con gà mái kia thì dựng hết tất cả lông tơ trên cơ thể với Đại Hôi.
Một bộ thê sống chết che chở gà conl
Toàn bộ sân xảy ra một trận gà bay chó sual
Ôn Noãn vội vàng nói: "Đại Hôi, ngươi đi ra bên ngoài dạo một chút đi! Chuẩn bị con mồi để mang trở về."
Đại Hôi lấy tư thế ngạo thị quần hùng liếc mắt xem thường nhìn những con chó con gà đó một cái, sau đó xoay người chạy lấy người.
Hôm nay nó mặc áo sơ mi kẻ sọc ô vuông phối hợp với áo lông, đỉnh đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai, không biết đáng yêu đến mức nào!
Vậy mà dọa thành như vậy!
Thật đúng là gan muỗi!
Ôn Noãn cười xin lỗi với thôn trưởng: "Xin lỗi, con chó sói của chúng cháu làm gà và chó nhà ông sợ hãi. Nhưng mà Đại Hôi hiểu tiếng người, bình thường nó sẽ không cắn người, cũng không bắt nạt chó nhà người khác."
"Không có việc gì, không có việc gì, là con chó của tôi quá nhát gan, nhìn thấy một con chó cũng sợ thành như vậy!" Con chó kia mặc quần áo, không biết đáng yêu đến mức nào, có gì mà sợ?
Khoan đã, vừa rồi tiểu cô nương nói là chó sói?
Không phải chó!
Thôn trưởng đỡ khung cửa, chân có chút mềm.
Ông ấy nhìn thoáng qua Đại Hôi đã chạy đến giữa sườn núi, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ lại mà SỢ.
Thôn trưởng hòa hoãn một chút mới đứng thẳng cơ thể, nói với hai người: "Hai vị, mời đi vào."
Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên đi vào.
Thôn trưởng nói lớn vào trong phòng: "Bà ơi! Bà ơi! Mau ra đây tiếp khách, có khách quý tới chơi!"
Vợ thôn trưởng lập tức chạy ra.
"Lão nhân, ai tới vậy?”
"Bà nó, vị công tử và tiểu cô nương này đến tìm thôn chúng ta hợp tác, bà tiếp đón bọn họ một chút, tôi đi gọi thôn dân tới họp."
Thôn trưởng không kịp giải thích nhiều với bà ấy, lại nói với hai người Ôn Noãn một tiếng, sau đó chạy đi gọi thôn dân lại đây.
Vợ thôn trưởng kéo ra hai chiếc ghế tre, nhiệt tình mời hai người Ôn Noãn ngồi xuống.
"Ôi chao, tiểu công tử và tiểu cô nương thật xinh đẹp, mau mời ngồi! Bà lấy chút đậu phộng cho các cháu ăn! Đây là đầu phộng bà nấu, ông nhà tôi và các cháu trai đều thích ăn!"
Nhà thôn trưởng không có quá nhiều gia cụ, phòng khách chỉ bày biện một chiếc ghế trúc dài và một chiếc bàn bát tiên bằng gõ, cái bàn gỗ đã biến thành màu đen, nhưng sờ thật sự rất sạch sẽ, chỉ là đã sử dụng rất lâu rồi nên mới như vậy.
Trong một góc phòng khách còn bày biện rất nhiều nông cụ, đại đa số đều là sọt trúc và cái ky linh tinh.
Trên mặt đất phòng khách còn vẽ một vòng tròn, chắc là dùng để đan cái ky hình tròn.
Đại đa số gia cụ trong nhà đều được làm bằng trúc, có thể thấy được gia cảnh cũng không được tốt lắm.
Bà cụ đi vào phòng bếp bưng một cái khay bằng trúc đi vào, bên trên có đặt một đĩa đậu phộng, một đĩa quả nho rừng, còn có hai ly nước trà.
Bà ấy đặt ly nước trà ở trước mặt Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên, sau đó lại đặt đậu phộng và quả nho rừng ở giữa bàn: "Đây là trà cây hoa kim ngân tôi hái trên núi, rất thơm, đậu phộng cũng rất ngon, hai người nếm thử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận