Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 619: Tranh Luan

Chuong 619: Tranh LuanChuong 619: Tranh Luan
Ôn Noãn cười cảm ơn, sau đó bưng lên uống.
Mặc dù Nạp Lan Cẩn Niên không nói chuyện, nhưng cũng bưng lên uống.
Sau khi uống hai ngụm, hắn còn lột đậu phộng cho Ôn Noãn ăn.
"Lão nhân nói các người muốn hợp tác với thôn chúng tôi, hợp tác cái gì vậy?" Bà cụ ngồi xuống bên người Ôn Noãn rồi nói chuyện với bọn họ.
Bà ấy nhìn Nạp Lan Cẩn Niên, nghĩ thâm: Tiểu tử đẹp giống cô nương này cũng rất yêu thương muội muội, là một ca ca tốt.
Ôn Noãn lập tức giải thích một chút.
Bà cụ nghe xong thì vô cùng kích động, nghiêm túc hỏi.
Ở bên khác, thôn trưởng đi đến từng nhà tìm người.
Bởi vì chỉ có mười mấy hộ, khoảng cách cũng không xa, cho nên rất nhanh đã đến đông đủ.
Thôn trưởng nói lại những lời nói của Ôn Noãn cho mọi người nghe.
Sau khi giải thích xong, thôn trưởng nói: "Tôi thấy vị công tử và vị cô nương kia đều không phải người bình thường, nếu bọn họ dám mua quả nhỏ của chúng ta với giá ba văn tiền một cân như vậy, chắc hẳn bọn họ cũng rất chắc chắn với phương pháp ủ rượu đó. Cho nên tôi muốn hợp tác mở xưởng ủ rượu với bọn họ, chúng ta cung cấp quả nho, về sau mỗi năm lấy ba phần lợi nhuận, như thế nào?”
Trương Đại Trụ nghe được lời này, lập tức nói: "Thôn trưởng, tôi đi đến huyện khác làm công, đã nhìn thấy rất nhiều cậu ấm phá của ở các huyện thành lớn.
Bọn họ cầm bạc trong nhà mở loại xưởng này, lại mở loại xưởng khác, cuối cùng không có xưởng nào làm thành công cải
Những cậu ấm đó trong nhà có bạc, bọn họ không quan tâm lỗ vốn hay không, chỉ là chơi bời, học chút kinh nghiệm, bọn họ lấy một trăm lượng ra uống rượu cũng không nháy mắt lấy một cái!
Huống chỉ là bỏ một chút bạc ra mua quả nho như vậy?
Nhưng mà chúng ta không giống bọn họ, trong thôn chúng ta không có ruộng đất, mọi người dựa vào bán số quả nho rừng trong núi mỗi năm lấy mấy trăm văn tiên trợ cấp gia dụng!
Nếu lấy ba phần chia lợi nhuận, mọi người đều đưa quả nho cho bọn họ, vậy nếu bọn họ không ủ được rượu nho thì phải làm sao bây giờ?
Cho dù bọn họ thật sự làm ra rượu, nhưng bán không tốt thì phải làm sao bây giờ?"
Lúc này Trương Nhị Trụ cũng nói: "Đúng vậy, thôn trưởng, tặng quả nho miễn phí cho bọn họ, chờ ba thành hoa hồng kia cũng không biết là phải chờ đến ngày tháng năm nào! Dù thế nào cũng phải chờ đến một hai năm sau đi!
Hơn nữa bọn họ chỉ là nghe nói công thức ủ rượu nho kia, lại chưa từng ủ lần nào, nếu lần này thất bại, lại chờ đến mùa quả nho rừng năm tiếp theo mọc ra mới thử lại, vậy nếu là liên tục mấy năm cũng chưa thành công thì sao! Vậy chẳng phải chúng ta miễn phí tặng quả nho cho bọn họ sao? Chẳng phải là chúng ta tổn thất rất nhiều bạc saol"
Thôn trưởng: "Làm bất kỳ chuyện gì cũng có nguy hiểm, một chút thiệt thòi cũng không muốn chịu thì sao có thể thành công? Người ta là tốt bụng đến giúp chúng ta!"
Trương Đại Thạch cũng phụ họa nói: "Tôi cũng cảm thấy bọn họ là có lòng giúp đỡ chúng ta, ba văn tiên một cân quả nho rừng, bọn họ đi đâu mà không mua được? Nếu bọn họ chỉ lo kiếm bạc, bọn họ hoàn toàn có thể mua một văn tiên mười lăm cân, mua tất cả! Chúng ta cũng sẽ tranh nhau bán thôi! Đúng không?"
"Trên đời này làm gì có một con cóc lớn như vậy tùy ý nhảy trên đường! Tôi cảm thấy nói không chừng là bọn họ cố ý lừa chúng ta nên mới định giá quả nho cao như vậy!" Trương Đại Tráng thường xuyên ra ngoài làm công, xông pha ra thế giới bên ngoài, tự nhận mình hiểu nhiều biết rộng, có đôi khi thích suy luận theo hướng âm mưu.
Trương Nhị Tráng: "Hơn nữa ba phần hoa hồng cũng quá ít! Quả nho đều là chúng ta bỏ ra, dựa vào cái gì mà chỉ lấy ba phần hoa hồng?”
Thôn trưởng: "Người ta phải bỏ bạc mua đất xây nhà xưởng, lại phải mua bình rượu, còn phải thuê công nhân, phải bỏ phí chuyên chở, còn những cái khác nữa... Ba thành đã là rất nhiều! Tôi cảm thấy nếu rượu nho này thật sự thành công thì sẽ có nhiều lợi nhuận hơn bán ba văn tiền một cân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận