Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 626: Van Dan Dua Tien

Chuong 626: Van Dan Dua TienChuong 626: Van Dan Dua Tien
Ngày hôm nay, đoàn người Ôn Noãn rời đi huyện Nam Ninh.
Tô Minh Tân thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông ấy tự mình đưa nhóm hoàng thân quốc thích này ra khỏi thành.
Nhóm tôn đại Phật này cuối cùng cũng phải đi.
Cũng không biết bọn họ chơi gì ở cái vùng núi sâu này lâu như vậy.
Bên ngoài cửa thành hôm nay có rất nhiều người, trong tay mỗi người bọn họ đều cầm một rổ đồ vật, có người cầm một rổ đậu hủ, có người cầm một rổ miến, có người lại ôm một túi bánh phồng tôm, có người lại bắt một con gà, có người ôm một rổ trứng gà, ...
Gần như đều là cả nhà xuất động, một nhà lớn nhỏ, già trẻ lớn bé tất cả đều cầm theo đồ vật chờ ở bên ngoài cửa thành.
Khi Nạp Lan Cẩn Niên cưỡi ngựa xuất hiện đầu tiên ở bên ngoài cửa thành.
Trong đám người có người hô to một tiếng: "Tới rồi! Tới rôi! Quận chúa đã ra khỏi thành!"
Sau đó, hai hàng người đứng ở hai bên cửa thành giống như một tổ ong nhào tới.
"Quận chúa, Thập Thất gia, đây là đậu phụ trúc mà ngày hôm qua vợ ta vừa mới phơi xong, các ngươi mang về nhà nếm thử."
"Quận chúa, đây là gà mái đẻ trứng, chính là gà mái được nuôi theo cách người dạy, đẻ trứng vừa lớn vừa nhiều hơn trước! Quận chúa, người mang đi ăn ở trên đường, ta đều đã nấu chín!"
"Quận chúa, vịt được nuôi theo phương pháp người dạy, một tháng béo gần ba cân! Quận chúa mang về nếm thử!"
"Quận chúa, đây là gà mái già mẹ chồng ta nuôi, bà ấy nói đưa cho người bồi bổ thân thể. Bà ấy nói phải bồi bổ tốt thì tương lai mới có thể sinh cho Thập Thất gia một cậu nhóc béo mập được”.
"Quận chúa, đây là đậu phộng tôi nấu! Người mang một túi trở vê ăn đi".
Hàng trăm hàng ngàn bá tánh lao lên, dâng cao vật phẩm trong tay, đều muốn đưa cho Ôn Noãn.
Bát công chúa đều trợn tròn mắt: "Noãn Noãn, một tháng qua rốt cuộc cô đã làm cái gì vậy?"
Khi tới vạn dân "Nghênh đón", lúc đi vạn dân mang lễ đến đưa tiễn.
Tuy rằng đều là vạn dân xuất động, nhưng ý nghĩa lại không giống nhau!
Khác nhau quá lớn!
Ôn Noãn vén mành lên, nàng vẫy tay cười nói với mọi người: "Cảm ơn đồ vật của mọi người, chỉ là xe ngựa nhỏ quá chứa không được nhiều đồ như vậy, các người mang về nhà đi! Lần sau ta tới, lại đi nhà các người ăn!"
Mọi người nghe xong hoan hô: "Được, được, quận chúa phải tới nhà của tôi trước đấy nhé!"
"Quận chúa, khi nào người lại đến, nhớ tới nhà của tôi trước nhé!"
"Quận chúa, nhà của tôi ở gần thành nhất, người nhớ tới nhà của tôi trước! Lúc nào chúng tôi cũng hoan nghênh!"
"Tốt, tốt, tốt, mọi người nhường đường một chút đi! Nếu lại không đi, vậy thì đêm nay ta sẽ phải ăn ngủ đầu đường!" Ôn Noãn cười nói giỡn với mọi người.
Mọi người nghe xong lời này đều tự giác nhanh chóng nhường ra một con đường.
Tâm tính của thôn dân rất chất phác, nếu ngươi tốt với họ thì họ sẽ ghi nhớ trong lòng và báo đáp trong khả năng của mình.
Nạp Lan Cẩn Niên nói với Lôi Đình ở bên cạnh: "Cầm lấy con gà mái kia đi." Lôi Đình nhìn thoáng qua đám người, có rất nhiều người trong tay đều ôm gà mái nha!
Chủ tử nói con nào?
Hắn nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên: "Chủ tử, người đang nói con gà mái già nào vậy?"
Ánh mắt lạnh như băng của Nạp Lan Cẩn Niên dừng ở trên người hắn: "Ngươi nói xem?"
Giọng nói rất bình tĩnh, nhưng sát ý lại rất mạnh.
Lôi Đình: ”...'
Hắn... Sao hắn có thể biết nha!
Vạn Quân lúc này xuống ngựa, đi tới trước mặt một phụ nhân: "Thím, quận chúa nhà ta từ nhỏ thân thể ốm yếu, Thập Thất gia nói con gà mái già này vừa lúc có thể dùng để bồi bể thân thể".
Vị thím kia thấy quận chúa chỉ thu nhà gà mái già của nhà mình thì rất vui vẻ, bà ấy đưa gà mái già cho Vạn Quân: "Đúng vậy, đúng, gà mái già dùng bồi bổ thân thể là tốt nhất! Quận chúa về sau nhất định sẽ ba năm ôm hai, sớm sinh quý tử!"
Vạn Quân nhét một cái túi tiền cho bà ấy: "Mong như lời hay của thím! Quận chúa nhất định sẽ sinh quý tử-"
Ôn Noãn trên xe ngựa: "..."
Ba năm ôm hai, sớm sinh quý tử là cái quỷ gì?!
Phụ nhân vội từ chối: "Không cần, không cần tiền."
Vạn Quân làm như không nghe thấy, ôm gà mái lên ngựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận