Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 638: Nàng Hoàn Toàn Không Suy Xét Tới Vấn De Này

Chương 638: Nàng Hoàn Toàn Không Suy Xét Tới Vấn De NàyChương 638: Nàng Hoàn Toàn Không Suy Xét Tới Vấn De Này
Ôn Noãn ngồi trong xe ngựa, ngón tay mềm mại tinh tế của nàng nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, có chút đăm chiêu.
Ôn Gia Thụy nghĩ đến chuyện Ôn Noãn nói muốn ông Ôn lấy tửu lâu làm của hồi môn cho Ôn Ga Mĩ, ông ấy nhịn không được nói: "Noãn nhi, con cảm thấy ông nội của con sẽ đưa cửa tiệm cùng tửu lâu cho tiểu cô của con làm của hồi môn sao?"
Ôn Noãn lấy lại tinh thần, nở nụ cười, khẳng định nói: "Chắc chắn."
Ôn Noãn híp mắt dựa vào trên xe ngựa, giống như một con báo đang núp trong bụi cỏ ngủ đông chờ con mồi đến cửa.
Đấn lúc này, mối quan hệ của hai nhà đã hoàn toàn vứt đi.
Đại phòng có thể hưng thịnh như vậy, xem ra Ôn Uyển rất được sủng ái.
Được chiều chuộng càng nhiều chỉ sợ sau này ngã sẽ vô cùng thảm.
Ôn Lượng đúng là có tài đọc sách, nhưng mà tính tình thất thường, dễ nổi nóng nên căn bản khó có thể tĩnh tam đọc sách.
Hơn nữa còn thành thân quá sớm, nàng thấy hắn ta cũng làm chuyện phòng the quá nhiều, có lẽ cũng không quá chăm chỉ đọc sách.
Ban đầu nàng vốn nghĩ hắn có thể đậu tú tài ở vị trí cuối.
Nhưng được hạng ba mươi ba, vậy cũng không thấp.
Điều này không bình thường.
Đại ca và nhị ca của nàng là được Lâm lão dạy dỗ hết lòng nên mới thi được hạng nhất và hạng hai.
Ôn Noãn cảm thấy Hoàng hậu và Đại hoàng phi gần đây không có động tĩnh gì, chỉ sợ đã bày bố thiên la địa võng, thuận tiện cũng thu luôn cả nàng.
Để xem lần này Ôn Lượng có thể đi được bao xal
Ôn Gia Thụy lắc đầu: "Điều này làm sao có thể, Chu thị sẽ không đồng ý."
Ôn Noãn kinh ngạc buột miệng nói: "Con mặc kệ bà ta có đồng ý hay không!"
Nàng hoàn toàn không suy xét tới vấn đề này.
Ôn Gia Thụy: "..."
Ông Ôn trở về nói chuyện muốn dùng tiệm mì và tửu lâu làm của hồi môn cho Ôn Gia MT
Ông cũng chưa nói là bị Ôn Noãn ép buộc.
Ông vẫn còn cần khuôn mặt già này!
Chu thị nổi trận lôi đình: "Ông điên rồi sao?! Tửu lầu kia là của con trai tôi mua, còn tiệm mì kia là lúc trước tôi bỏ bạc ra để mua lại của đồ tiện nhân Vương thị! Dựa vào cái gì mà đem làm của hồi môn cho nó! Đó là đồ của tôi!"
Ông Ôn nghe xong lời này cũng tức giận: "Cái gì mà đồ của bà? Khi bà gả đến Ôn gia nhà tôi, ngay cả một văn hồi môn cũng không có!"
Chu thị bị lời nói của ông Ôn làm cho nghẹn họng, sau đó trực tiếp ngồi bệt xuống đất vừa khóc vừa mắng:
"Tôi đi chết đây! Tôi đã đến đây hầu hạ ông nhiều năm như vậy, sinh trai gái có đủ cho ông, buôn bán tiệm mì để phát triển gia sản, kết quả thì sao."
Chu thị nói rất nhiều, ông Ôn cũng có chút chột dạ.
Nếu không phải do Chu thị có cách buôn bán, thì thật sự hôm nay sẽ không có tửu lầu, cũng không có phần gia sản lớn như vậy.
Sau khi nhạc phụ đại nhân qua đời, việc buôn bán của tiệm mì thua kém nhiều, một ngày cũng không kiếm được mấy chục văn.
Vẫn là sau khi Chu thị đến tiệm mì giúp đỡ, khi đó việc buôn bán của tiệm mì mới tốt hơn, thật sự là tốt hơn rất nhiều. Tuy ông không quản lý sổ sách nhưng ông biết có lẽ đã kiếm được không ít.
Cũng không ít như trên sổ sách đã ghi.
Số tiền bất chính kia của lão đại có lẽ cũng từ đó mà có.
Ông nghĩ số tiền này dù sao cũng là của Chu thị kiếm được, hơn nữa Quế Chi cũng không có con nên nhắm mắt mắt mở cho qua.
Cho nên ông Ôn luôn có chút chột dạ.
"Tiệm mì vốn là của hồi môn của Quế Chi, nhưng bởi vì Noãn nhi đổ bệnh bà ấy mới bán. Noãn nhi cũng là cháu gái của tôi, năm đó tôi nên lấy bạc ra để cho con bé được chữa bệnh! Hiện tại xem như tiệm mì kia không có bán, số bạc năm đó để mua tiệm mì coi như là tôi cho Noãn nhi chữa bệnh! Tiệm mì vẫn là của Quế Chi."
Ông cũng luôn hối hận năm đó vì sao không cho Noãn nhi chữa bệnh thật tốt?
Như vậy hôm nay một người thất bại một người vinh quang, nhưng hai huynh đệ vẫn kề cạnh nhau, vẫn có thể giúp đỡ nhau thật tốt!
Hy vọng lúc này bù đắp lại một phần, cũng mong là chưa quá muộn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận